"Một đám rác rưởi, sao không tặng tên lửa của mấy người, tiếp tục bôi nhọ chị Quan Quan nữa đi? Sao không thấy ai nữa rồi?"
"Đám người rác rưởi, muốn làm nhục người khác thì cũng phải có chút tiền chứ, nếu không lại bị người ta ép mấy người thành cám đó!"
Phần bình luận cũng vô cùng điên cuồng, không có ai lăng nhục Dương Quan Quan nữa, tất cả mọi người đều quay đầu mắng chửi những ID ác ý mà Dương Phỉ Phỉ sắp xếp.
Dương Quan Quan càng thêm cảm động, chủ động gửi tin nhắn cho Tề Đẳng Nhàn: "Chào anh, cảm ơn anh ngày hôm nay đã ủng hộ tôi. Anh có tiện thêm thông tin liên lạc không? Khi nào rảnh tôi sẽ mời anh ăn cơm."
Trong một đêm, Dương Quan Quan kiếm được ít nhất ba trăm vạn nhờ mấy lời mắng mỏ đầy ác ý đó!
Trong đó, có 10 vạn là Dương Phỉ Phỉ đóng góp.
Dương Phỉ Phỉ nhìn những bình luận trong phòng phát sóng, tức đến hộc máu, rất muốn băm cái tên thần đế đã tặng chiến hạm Ngân Hà cho Dương Quan Quan ra thành trăm mảnh.
Nhưng lý trí nói cho cô ta biết không thể làm như vậy, làm như vậy mặc dù có thể ngăn chặn được đối phương, nhưng người hưởng được lợi nhiều nhất vẫn là Dương Quan Quan!
Đến lúc đó, Dương Quan Quan không hề chịu thiệt mà còn kiếm được hàng trăm, hàng nghìn vạn, vậy không phải là coi cô ta là đồ ngốc sao?
Trong lần lăng nhục Dương Quan Quan được sắp xếp ngày hôm này, vô duyên vô cớ khi không lại đi tặng mấy chục vạn tệ cho Dương Quan Quan, đối với Dương Phỉ Phỉ mà nói đó chính là hút đi máu trong người cô ta.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn tặng năm trăm vạn cho Dương Quan Quan thấy bên kia không có động tĩnh gì cũng không tiếp tục vung tiền nữa.
"Năm trăm vạn không phải là ít, sau này cứ trừ vào tiền hoa hồng của cô." Tề Đẳng Nhàn nghĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười gian ác của một nhà tư bản.
Tề Đẳng Nhàn phát hiện phần tin nhắn riêng của mình nổ tung, bên trong có hơn trăm tin nhắn chưa đọc, mở ra đọc, tất cả đều là các nữ streamer gửi tới.
"Chào anh, anh có thể đến phòng livestream của tôi xem một lát được không?"
"Ngoài trời đang mưa, em đang đợi gió cũng đang đợi anh."
"Em có thể dùng ảnh riêng tư của mình để đổi lấy wechat của anh không?"
"Em gái em ngon lắm, thử là biết liền!"
(Em gái ở đây là chỉ bộ phận sinh dục nữ á.)
Mấy nữ streamer này có cô rất tế nhị, nhưng cũng có cô rất trắng trợn, thậm chí có cô còn gửi cả Wechat riêng của mình qua cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, thoát ra phòng phát sóng trực tiếp, tắt app đi.
Tin nhắn mà Dương Quan Quan gửi cho hắn tất nhiên cũng là đá chìm đáy biển rồi.
Dương Quan Quan đợi cả nửa ngày cũng không thấy trả lời, trong lòng không khỏi có chút mất mát, cũng không biết là ai đã giúp đỡ mình?
Hình dáng của vài người đàn ông xuất hiện trong đầu cô ta, trong đó có một người rất ưu tú, là người mà cô ta đang theo đuổi.
"Lẽ nào là anh ta? Dù sao thì, anh ta cũng đã làm cầu nối giới thiệu cho mình hạng mục ba nghìn vạn tệ!" Dương Quan Quan suy nghĩ trong lòng, cái tên Tôn Học Văn hiện lên trong đầu.
Tôn Học Văn là giám đốc chi nhánh thứ hai của ngân hàng Trung Hải, vụ làm ăn 3 nghìn vạn này là do anh ta giới thiệu mới hoàn thành được.
"Có khả năng là lão tổng thần bí không?" Dương Quan Quan thầm nghĩ, "Mình mang đến việc làm ăn buôn bán lớn như thế, hơn nữa khởi đầu còn rất thuận lợi, ngài ấy chắc là đã chú ý đến mình rồi nhỉ?"
"Có khả năng là Tề Đẳng Nhàn không nhỉ?" Dương Quan Quan lại nghĩ.
Trong đầu cô ta không tự chủ mà hiện ra hình ảnh Tề Đẳng Nhàn ngày hôm nay lộ diện ra tay giúp đỡ, trong lòng cô ta rất cảm động, đã lớn đến ngần này, đây là lần đầu tiên có người vì cô ta mà dám đối đầu với nhà họ Dương!
Nhưng điều quan trọng nhất là, Tề Đẳng Nhàn không có bất kỳ thỏa hiệp nào, vừa đi vừa vả mặt, khiến cô ta cảm thấy rất tức giận.
"Chắc không phải anh ta đâu, sao anh ta có thể cho mình năm trăm vạn được chứ?" Dương Quan Quan cười, không nghĩ nhiều nữa.
Dù sao thì đêm nay Dương Quan Quan đã nổi tiếng rồi, Dương Phỉ Phỉ chèn ép cô ta nhưng không thành công, ngược lại còn khiến cho danh tiếng của cô ta tăng cao.
Hơn nữa, còn có một ông chủ chỉ trong vài phút đã tiêu năm trăm vạn trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ta, chuyện này cũng đã lập ra kỷ lục lớn.
Đêm nay, Kiều Thu Mộng cũng trằn trọc không ngủ được, đầu óc rối bời.
Đến lúc nửa đêm, cô ta đứng dậy, đi ra phòng khách, đúng lúc gặp phải ba cô ta, Kiều Quốc Đào.
"Ba, con muốn bàn bạc với ba một chuyện này." Kiều Thu Mông nghiêm túc nói.
"Chuyện gì vậy?" Kiều Quốc Đào sửng sỡ, không ngờ rằng đã nửa đêm, con gái còn tìm mình bàn công chuyện.
Kiều Thu Mộng hít sâu một hơi, nói: "Con đã suy nghĩ rất nghiêm túc, con cảm thấy rằng con phải ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, con và anh ta không phải là người cùng một thế giới."
Sau khi nghe xong Kiều Quốc Đào không khỏi trầm mặc.
Kiều Thu Mộng nói: "Dưa ép chín thì ăn cũng không ngon, dù sao thì con không thích anh ta."
Sau khi nhìn thấy sự quyết liệt ngày hôm nay của Tề Đẳng Nhàn, Kiều Thu Mộng không khỏi cảm thấy có chút lo sợ, sợ rằng bản thân mình sẽ hối hận, sợ rằng bản thân sẽ thay đổi quyết định ban đầu.
Đợi đến khi thật sự chấp nhận được Tề Đẳng Nhàn rồi vậy cô ta làm sao có thể quay đầu lại đối diện với những lời mà mình đã từng nói đây?
"Con cũng đã quyết định rồi, con sẽ tự theo đuổi hạnh phúc của mình, con sẽ đi tìm đàn ông, như lão tổng thần bí chẳng hạn!" Kiều Thu Mộng nghiêm túc nói.
"Con đã chắc chắn rồi chứ?" Kiều Quốc Đào châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi.
Kiều Thu Mộng gật đầu, không chút do dự.
Kiều Quốc Đào thở dài nói: "Làm như vậy, mặc dù làm như vậy có chút vong ơn bội nghĩa, nhưng mà dù sao thì hạnh phúc của con vẫn quan trọng hơn."
"Nếu con thật sự không thích vậy thì ba cũng không cố ép con."
"Nhưng, ba vẫn phải khuyên con phải cẩn thận, trước khi đưa ra quyết định quan trọng như vậy phải tỉnh táo một chút, đừng quá coi nhẹ."
"Trên đời này thật sự không có thuốc hối hận đâu!"
Kiều Thu Mộng tự tin cười, nói: "Cho dù trước đây có nhìn lầm anh ta, có lẽ anh ta cũng có chút ưu tú, nhưng dù có ưu tú đến mức nào thì có thể so sánh với lão tổng thần bí sao?"
Kiều Quốc Đào nhớ tới lão tổng thần bí có bối cảnh hùng mạnh đó, vào ngày kỉ niệm 30 năm ngày cưới của ông và Bàng Tú Vân, ngài ấy còn tặng một chiếc siêu xe làm quà, hiển nhiên là còn có ý khác.
Vị lão tổng thần bí này chắc hẳn là đang nhắm vào Kiều Thu Mộng.
"Chắc là Đẳng Nhàn đang làm việc cho lão tổng thần bí...." Kiều Quốc Đào chần chừ nói.
"Đúng vậy, nhưng mà, điều này không hề có một liên quan nào cả! Giữa bọn con không hề có một quan hệ nào hết." Kiều Thu Mộng nói.
Kiều Quốc Đào nói: "Được, nếu con đã quyết định như vậy, vậy thì ba cũng không còn gì để nói nữa, chỉ mong rằng con có thể gặp nhiều điều thuận lợi trên con đường sau này. Đã ra quyết định cũng đừng hối hận."
Kiều Thu Mộng gật đầu, nói: "Con sẽ không hối hận!"
Kiều Quốc Đào vỗ nhẹ vào vai Kiều Thu Mộng, nói: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ sớm đi."
Kiều Thu Mộng trở về phòng rồi nằm xuống, gửi một tin nhắn cho Tề Đẳng Nhàn sau đó mới nhắm mắt đi ngủ.
Cô ta nắm chặt tay mình, lẩm bẩm nói: "Tôi sẽ không hối hận, tuyệt đối không hối hận!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vừa ngủ dậy đã thấy tin nhắn này, hắn không khỏi sửng sốt.
Sau đó, hắn cũng chỉ nhún nhún vai, thở dài bất đắc dĩ, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
"Thôi vậy, không đi xe này." Tề Đẳng Nhàn nhìn chiếc Phaeton một cái, liền vứt chìa khóa đi.
Sau đó, hắn lại cầm một chiếc chìa khóa khác, nhấc bạt phủ ô tô bám đầy bụi lên.
Tấm bạt phủ vừa được vén lên, một chiếc Supercar màu bạc hiện ra trước mắt.
Aston Martin one 77, được mệnh danh "Vua của bóng đêm vĩnh cửu", một trong những chiếc xe mà Sở Vô Đạo tự hào nhất, được sản xuất giới hạn trên thế giới, tổng cộng chỉ có 77 chiếc, trị giá hơn một nghìn sáu trăm vạn!
Nhưng đây là xe nước ngoài, sau khi vào thị trường trong nước sẽ bị đánh thuế, cộng tất cả lại thì mua một chiếc xe như vậy mất hơn bốn nghìn vạn.
"Cục dân chính phải không? Được rồi, tôi tới ngay đây." Tề Đẳng Nhàn nghe điện thoại, nhẹ giọng đồng ý.
Hắn lên chiếc xe này, nhẹ nhàng nhấn chân ga, tiếng động cơ gầm lên, tức khắc như hóa thành một tia chớp màu bạc lao vun vút ra khỏi ga ra!
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nheo mắt lại, mắng: "Tốn ngần đó tiền chỉ để mua một chiếc xe như này thôi sao? Tên Sở Vô Đạo này cũng thật biết hưởng thụ!"