Con dao trong tay Tề Đẳng Nhàn đã cong oặt, dù gì hắn phải đỡ cùng lúc rất nhiều dao, mà mỗi lần va chạm cũng đều tóe ra tia lửa dữ dội.
Hắn ôm Dương Quan Quan trong ngực, cầm một con dao giết thẳng một đường, vì để tiết kiệm năng lượng, sát chiêu hắn dùng cũng toàn là đâm chứ không có chém.
Mũi dao đâm đâu chuẩn đấy, không thiếu mắt người bị hắn đâm nổ tung, rơi thẳng xuống đất.
Trong bất giác, cả đám lâu la đã nằm la liệt xuống, những người còn lại nhìn Tế Đẳng Nhàn trông như thần chết, run lẩy bẩy không dám trở mình.
Tề Đẳng Nhàn quét mắt như vương giả nhìn bọn chúng, tiện tay ném thanh dao đầm đìa máu xuống, đưa Dương Quan Quan đi thẳng đến cuối con hẻm dài.
Đám người còn lại trao đổi mắt với nhau, đều chẳng ai có gan đi lên cản.
Chuyện này thực quá khoa trương, ở đây ít nhiều cũng phải hơn hai mươi ba người đều cầm theo dao chặn hẻm một mình Tề Đẳng Nhàn, kết quả lại là tự tổn thất lực lượng.
“Hồi hồn chưa, quỷ hèn nhát!” Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, nói.
“Á? Tôi... tôi vẫn còn sống!” Dương Quan Quan kinh ngạc, đứng thẳng người dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tề Đằng Nhàn thở hắt một hơi, lâu lắm rồi hắn không chơi hỗn chiến, vừa mới tập trung tinh thần cao độ, hiện tại thả lỏng, quả thật thấy hơi mệt mỏi.
Dương Quan Quan giơ tay lên nhìn, thấy hai hai tay mình vậy mà toàn máu, không khỏi sợ hãi hét lên: “Tôi tôi tôi... tôi bị thương rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nhất thời dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Đấy là máu của ông!”
Dương Quan Quan cả kinh, nhận ra người bị thương thật sự không phải mình, lại nhìn vết dao trên lưng Tề Đẳng Nhàn, cả người cô không khỏi run lên, không ngừng rơi nước mắt.
“Mau chóng về nhà.” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn nói.
Dương Quan Quan không dám nhiều lời, nói: “Lát nữa tôi giúp anh xử lý.”
Cô dìu Tề Đẳng Nhản trở về chung cư mà mình thuê, căn hộ này không lớn, nhưng trang trí nhìn trông rất ấm cúng, chỉ một mình cô ở, đúng là rất phù hợp.
“Tôi đi lấy hòm thuốc, anh cứ ngồi nghỉ một lát đi.” Dương Quan Quan có vẻ hơi luống cuống tay chân.
Tề Đẳng Nhàn ngồi trên sô pha, vừa ngồi xuống đã thấy không đúng lắm, hắn duỗi tay ra sau mông, vậy mà móc ra một cái quần lọt khe.
Đúng lúc Dương Quan Quan ôm hòm thuốc ra ngoài, nhìn thấy quần mình trong tay Tề Đằng Nhàn, mặt cô lập tức đỏ ửng lên, xông lên giật lại đồ.
“Xin lỗi, tôi ở một mình, nên thường cũng không mấy dọn dẹp.” Dương Quan Quan đỏ mặt nói, nhét nó vào trong túi của mình.
“Kiểu dáng này lỗi thời rồi, mau đổi loại mới đi.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Mặt mũi Dương Quan Quan càng đỏ tợn, nói: “Anh cởi quần áo ra đi, tôi bôi thuốc cho anh.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí, cởi thẳng áo ra, phơi hết dáng vóc cơ thể trai tráng của mình.
Lúc hắn mặc đồ trông thì có vẻ gầy, nhưng lúc cởi áo ra, những thớ cơ săn chắc cùng đường cong cơ thể hoàn mỹ đã không thể giấu nữa.
Dương Quan Quan sau khi nhìn thấy thân thể đẹp đẽ này, không khỏi kinh ngạc một phen.
Cô lấy cồn giúp Tề Đằng Nhàn rửa sạch miệng vết thương, kiên nhẫn xử lý bên ngoài, trong quá trình này, Tề Đằng Nhàn chẳng hừ một tiếng, rặt một bộ như đã quá quen với sự đau đớn này.
Nhớ tới chuyện trong hẻm hồi rồi, Dương Quan Quan thật lòng cảm thấy kinh tâm động phách, quá nguy hiểm, không cẩn thận một chút thì mạng cũng đi tong.
“Không đau nhỉ?” Dương Quan Quan cẩn thận dò hỏi.
“Cô thử không?” Tề Đẳng Nhàn như cười như không hỏi vặn.
Dương Quan Quan sợ hãi rụt cổ mình, nói: “Vừa rồi nguy hiểm quá, may mà anh ở đấy, cũng cảm ơn anh hồi nãy không bỏ tôi lại.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô là thuộc hạ của tôi, tôi bỏ cô thế nào được?”
Trong lòng Dương Quan Quan rất cảm động, nói: “Trước đó tôi có chút hiểu lầm với anh, quả thật là không nên lắm, anh là một người tốt.”
Tề Đẳng Nhàn căn bản không để ý mấy việc này, giục Dương Quan Quan mau bôi thuốc đi.
“Tôi từng gặp rất nhiều người, họ đều nói sẽ bảo vệ tôi, nhưng sau khi biết người ức hiếp tôi là người của Dương gia, thì bọn họ đều nuốt lời cả.” Dương Quan Quan thấp giọng nói, nghiêm túc dùng tăm bông tẩy máu trên lưng Tề Đẳng Nhàn.
“Cô quá nhát gan, có đôi lúc, bản thân phải cứng rắn một chút.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Dương Quan Quan ngượng ngùng cười cười, cô cũng biết, nhưng khi đối diện với người Dương gia, cô thật sự cứng rắn không nổi!
Sau khi Dương Quan Quan nghiêm túc xử lý xong vết thương trên lưng Tề Đẳng Nhàn, thì hơi buồn bã nói: “Xin lỗi, là tôi hại anh bị thương.”
“Tôi toàn như vậy cả, lúc nào cũng đem đến xui xẻo cho người bên cạnh.”
“Đến cả bản thân tôi cũng không biết nên phải làm thế nào...”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đừng nghĩ như vậy, sai không phải do cô, mà là do đám thân thích của cô kìa.”
Dương Quan Quan cảm thấy lòng mình hơi chua xót, đây là lần đầu có người quên mình bảo vệ cô như vậy, cũng là lần đầu có người vì bảo vệ cô mà bị thương chảy máu.
“Gần đây nhớ cẩn thận một chút, gặp phải tình huống không đúng lắm, có thể gọi điện thẳng cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Ừm ừm...” Dương Quan Quan gật đầu đáp ứng liên hồi.
Chuông cửa đúng lúc reo lên, Dương Quan Quan vừa dòm qua nhìn, không khỏi sửng sốt.
“Là... là Mộng Mộng, anh mau trốn chút đi!” Dương Quan Quan kinh sợ nói.
“Trốn? Sao tôi phải trốn hả?” Tề Đằng Nhàn hời hợt hỏi.
Dương Quan Quan gấp gáp nói: “ y da, bộ dạng hiện giờ của anh làm sao tôi giải thích rõ ràng được, cô ấy sẽ hiểu lầm chúng ta mất! Tóm lại, anh trốn trước đi!”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, có hơi khó chịu, hắn không muốn trốn, lúc đến quang minh chính đại, giờ sao phải như trộn trốn đi?
Dương Quan Quan hơi nôn nóng nói: “Coi như tôi xin anh đấy, anh trốn đi chút, đợi cô ấy đi rồi, anh lại đi ra. Hai người mới ly hôn, muộn thế này rồi anh còn ở nhà tôi, sau khi cỗ nhìn thấy sẽ nghĩ nhiều, tôi còn mặt mũi gì làm người nữa!”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đi vào phòng của Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan vội vàng đóng cửa lại, trong lòng mới thoáng thả lỏng một chút, sau đó ra ngoài mở cửa.
Cửa mở ra, đã thấy Kiều Thu Mộng đứng ở bên ngoài, trong tay còn cầm một cái túi, bên trong chứa mấy bình rượu tây.
“Sao giờ mày mới mở cửa?” Kiểu Thu Mộng cười nói: “Để tao xem xem, nhà mày giấu đàn ông à?”
Dương Quan Quan bị lời này của cô chọc cho tim nhảy dựng, nói ngay: “Sao có thể chứ, mày đừng có nói linh tinh vấy bẩn sự trong sạch của tao.”
“Đúng rồi, sao mày lại đến chỗ này tìm tao?”
“Có chuyện gì gọi điện không nói được à?”
Kiều Thu Mộng nói: “Tâm tình tao không tốt, tìm mày uống vài ly không được luôn hả?”
Dương Quan Quan vô thức muốn hỏi cô vì sao không tìm Lý Vân Uyển, nhưng lời này còn chưa kịp nói, cô vừa động não đã biết vì sao. Lý Vân Uyển hiện giờ có quan hệ không rõ ràng với Tề Đẳng Nhàn, Kiều Thu Mộng không nói khỏi miệng, nhưng trong lòng sợ rằng thật sự rất không thoải mái.
Dương Quan Quan để Kiều Thu Mộng vào nhà, cầm ly với một ít đồ ăn vặt ra ngoài.
“Sao tao cảm thấy mày cứ khẩn trương thế nào ấy?” Kiều Thu Mộng hỏi.
“Có à? Khả năng là gần đây nhiều việc quá, vừa hay uống chút thả lỏng luôn.” Dương Quan Quan giải thích.
Kiều Thu Mộng cũng không nghĩ nhiều, sau đó cùng Dương Quan Quan uống rượu.
Dương Quan Quan nhìn ra Kiều Thu Mộng không được vui, tâm trạng trông rất kém.
“Mày buồn như vậy là vì chuyện ly hôn với anh ta à?” Dương Quan Quan thấp giọng hỏi.
“Sao có thể chứ? Tao nói sẽ không hối hận thì tuyệt đối sẽ không hối hận!” Thanh giọng của Kiều Thu Mộng lập tức lên cao mấy độ.
Dương Quan Quan trái lại cảm thấy phân nửa chính là vì chuyện này, bằng không thì cô nói lớn tiếng như vậy làm gì?
Có lý không ở tiếng to!