*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Quan Quan uống cùng Kiều Thu Mộng vài ly, sau đó mới hỏi: "Cậu đã nói sẽ không hối hận, vậy tại sao lại có vẻ chán nản và không vui thế?"
Kiều Thu Mộng ngẩn người, yên lặng uống một ly rượu, lắc đầu nói: "Tớ cũng không biết... Dù sao chuyện tình cảm cũng rất phức tạp! Tớ chắc là không thích hắn đâu, đúng không Quan Quan?"
Dương Quan Quan có chút khó nói thành lời, chính mình có thích không, tự bản thân còn không biết hay sao? Lại đi hỏi người ngoài như cô ta?
Lúc trước bị Kiều Thu Mộng ảnh hưởng, cô ta cũng cho rằng Tề Đẳng Nhàn không phải người tốt, không xứng với Kiều Thu Mộng.
Nhưng sau đó phát sinh một số chuyện đã thay đổi cái nhìn của cô ta, khó trách Lý Vân Uyển nói đây là đang sửa mái nhà dột, mà không phải là đang tiếp bàn.
Kiều Thu Mộng kể lại những gì gặp phải trong quán bar với Dương Quan Quan, lúc này Dương Quan Quan mới hiểu được ngọn nguồn khổ sở của cô ta.
"Tớ cảm thấy cậu quá xúc động rồi." Dương Quan Quan thở dài, nói.
"Bây giờ nói thì cũng đã muộn rồi, dù sao tớ nhất định sẽ không hối hận, tớ sẽ phải càng xuất sắc hơn, rồi cũng sẽ tìm được người đàn ông xuất sắc hơn!"
Dương Quan Quan giúp cô ta rót non nửa ly rượu, bảo cô ta uống ít một chút.
Kiều Thu Mộng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, hừ lạnh nói một tiếng: "Lý Vân Uyển thích hắn, vậy tặng cho cô ta là được rồi! Hắn dù có ưu tú thế nào cũng chỉ là người đàn ông bị Kiều Thu Mộng tớ đây đá đi."
Dương Quan Quan nói: "Xem ra bởi vì chuyện này mà cậu và Vân Uyển xa cách không ít nhỉ?"
"Cô ta là bạn tốt của tớ, không phải nên đứng về phía tớ sao? Giúp đỡ một người ngoài, sao lại xảy ra chuyện đấy cơ chứ?"
"Ách..." Dương Quan Quan không dám đánh giá chuyện này.
"Còn có chuyện tập đoàn Mộc Tử lấy được một trăm mẫu đất ở thung lũng giết người nữa chứ?"
"Đừng tưởng rằng tớ không biết một trăm mẫu đất kia là Tề Đẳng Nhàn chỉ định giao cho cô ta đi khai phá!"
"Lúc trước quả thật là chúng ta không tín nhiệm Tề Đẳng Nhàn, đất trong tay đều bán cho Tập đoàn Hướng thị, nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng thu từ trong tay người thân của tớ một khối đất lớn!"
"Tập đoàn Mộc Tử lấy được mảnh đất này chắc là do hắn cho phải không?"
Kiều Thu Mộng nói đến việc này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Bất kể nói như thế nào, lúc ấy cô ta và Tề Đẳng Nhàn vẫn là vợ chồng chính thức, thế nhưng Tề Đẳng Nhàn lại hết lần này tới lần khác giao đất cho Tập đoàn Mộc Tử khai phá.
Lý Vân Uyển là bạn tốt của cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm thấy không công bằng.
Nếu để cho cô ta biết, một trăm mẫu đất kia chẳng qua là Lý Vân Uyển đổi mấy cái hôn nồng nhiệt để lấy, không chừng lúc này cô ta sẽ tức đến hộc máu.
Dương Quan Quan thấp giọng nói: "Ở trong công ty tớ có xem qua một ít văn kiện, đúng là có khả năng này..."
"Không phải là có khả năng, mà là điều chắc chắn! Lý Vân Uyển vì một trăm mẫu đất này mà bán đứng tình cảm giữa chúng ta." Kiều Thu Mộng mất mát nói.
"Ách... Khả năng ngay từ đầu cô ta cũng không phải vì một trăm mẫu đất, mà là vì Tề Đẳng Nhàn thì sao? Tớ cảm thấy cô ta không hám danh lợi như cậu nói." Dương Quan Quan nói.
"Làm sao biết được?" Kiều Thu Mộng lạnh giọng hỏi.
"Cậu đã nói rồi mà, lúc trước Trương thị bảo các cậu đầu tư, Tề Đẳng Nhàn nói chuyện các cậu không nghe, sau đó bất động sản Trương thị bùng nổ."
"Tớ đã điều tra, lúc đó tập đoàn Mộc Tử vẫn chưa đầu tư vào bất động sản Trương thị... Lúc trước cô ta cũng chuẩn bị đầu tư theo câu đúng không?"
"Tất nhiên rồi, cô ta nghe lời Tề Đẳng Nhàn nói, không chừng quan hệ của bọn họ cũng bắt đầu phát triển từ lúc đó."
Dương Quan Quan như có điều suy nghĩ nói, phát huy bản tính đặc biệt giống như Sherlock Holmes của mình.
Kiều Thu Mộng hung hăng sửng sốt, sau đó phục hồi lại tinh thần, cau mày nói: "Khó trách cô ta muốn nói dối, nói là Trương Thiệu Kiệt cứu tớ thoát khỏi tay Vu Khai Hà, chẳng lẽ lúc đó cô ta đã thay đổi cách nhìn rồi?"
Dương Quan Quan nói: "Chắc là không nhanh như vậy... Có lẽ là sau chuyện này không lâu."
Tề Đẳng Nhàn ở trong phòng nghe được rõ ràng đối thoại của hai người, hắn không nghĩ rằng đầu óc logic của Dương Quan Quan tốt như vậy, không tự mình trải qua nhưng lại có thể phân tích gọn gàng ngăn nắp.
Kiều Thu Mộng nói: "Suy nghĩ nữa cũng vô dụng, dù sao cô ta cũng phản bội tớ."
Dương Quan Quan nói: "Cô ta nói với tớ, nếu cô ta thích, cậu có thể trực tiếp tặng cho cô ta cũng không thành vấn đề. Hơn nữa vừa rồi cậu cũng nói với tớ một lần rồi."
"…”
Những lời này trực tiếp làm Kiều Thu Mộng sửng sốt, sau đó sắc mặt đỏ bừng, một câu cũng không nói nên lời.
Đúng là chính cô ta đã thật sự nói những lời này, đến giờ cô ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Lúc trước chỉ là một câu nói đùa mà thôi, hiện tại lại thành nhược điểm phá hỏng lời của chính mình?
Chẳng qua cũng là bởi vì Kiều Thu Mộng quá không coi trọng và tín nhiệm Tề Đẳng Nhàn, nếu không làm sao cô ta có thể nói ra lời như vậy?
"Trông mặt mà bắt hình dong, thất chi tử vũ 失之子羽." Dương Quan Quan nhớ tới những lời Lý Vân Uyển đã nói, bất đắc dĩ lắc đầu.
Kiều Thu Mộng uống không ít rượu, đầu óc đã bắt đầu choáng váng, nói: "Tớ không uống nữa, đêm nay cho tớ ngủ ở chỗ cậu đi!"
Sau khi nói xong lời này, cô ta lảo đảo đi về phía cửa phòng đang đóng kín.
Dương Quan Quan hoảng sợ, với tâm trạng hiện tại của Kiều Thu Mộng, nếu để cho cô ta phát hiện Tề Đẳng Nhàn hơn nửa đêm trốn ở trong phòng của mình thì sẽ nghĩ như thế nào chứ? Rồi sẽ coi mình là cái gì? Còn làm bạn bè nổi nữa không?
"Mộng Mộng, chúng ta uống thêm chút nữa đi..." Dương Quan Quan vội vàng nói, muốn chuốc say Kiều Thu Mộng, sau đó để Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng rời đi.
"Uống không nổi nữa, uống nữa sẽ nôn mất, công việc ngày mai quan trọng hơn!" Kiều Thu Mộng quay đầu lại nhìn cô ta một cái, vừa rồi cô ta không muốn uống, sao lúc này lại đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?
Dương Quan Quan có chút sốt ruột, Kiều Thu Mộng như có điều suy nghĩ nói: "Ồ? Không phải là trong phòng cậu giấu đàn ông đấy chứ?"
Sắc mặt Dương Quan Quan đỏ bừng, nói: "Không thể nào, cậu đừng nói lung tung!"
"Tớ nói lung tung sao? Quan Quan, cậu có bạn trai cũng không nói với tớ một tiếng, có còn coi tớ là bạn không hả?" Kiều Thu Mộng cười như không hỏi, đưa tay mở cửa phòng.
"Tới đây, để tớ nhìn một chút xem tên đàn ông thối nào trốn ở bên trong!
"Đi ra, dám gây họa cho Quan Quan nhà tôi sao?"
Dương Quan Quan sợ tới mức gần như chết ngay tại chỗ, nếu để Kiều Thu Mộng phát hiện chồng trước của mình trốn trong phòng cô ta, vậy thì thật sự cô ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
"Không có ai cả!"
Kiều Thu Mộng đi lòng vòng trong phòng, sau đó bất đắc dĩ nói.
Dương Quan Quan ngẩn người, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngược lại khi nhìn thấy cửa sổ phòng đang mở ra, lắp bắp kinh hãi.
Đây là tầng năm đấy, chắc không phải tên Tề Đẳng Nhàn này nhảy ra ngoài đấy chứ?
Cô ta bước nhanh đến bên cửa sổ kiểm tra, cũng không phát hiện bóng dáng Tề Đẳng Nhàn, nhìn xuống chút nữa, lúc này mới nhìn thấy.
Sau đó, cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đi ra ngoài quay đầu lại, cười phất phất tay với cô ta.
"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật... Làm sao hắn xuống được dưới đấy?" Dương Quan Quan có chút hãi hồn khiếp vía nghĩ.
Lầu năm, độ cao chừng mười mét, cho dù là gian dương đại đạo vượt nóc băng tường cũng không thể dễ dàng rời đi như vậy chứ?
Kiều Thu Mộng chen qua, hỏi: "Cậu nhìn cái gì vậy, cho tớ nhìn một chút với nào?
"Không có gì không có gì." Dương Quan Quan vội vàng giữ chặt Kiều Thu Mộng: "Uống say thì mau nghỉ ngơi đi, kẻo ngày mai lại không xuống nổi giường."