Tuyệt Thế Cường Long

Chương 322:




"Bộ trưởng Tề, mục đích của hành động lần này là gì? Cả tôi và Tiểu Lôi đều nghe theo anh phân phó.”
Vẻ mặt Thương Quân cười ha hả, tỏ vẻ cực kỳ lễ độ đối với Tề Đẳng Nhàn.
Lúc trước hai người từng có mâu thuẫn hơn nữa Thương Quân còn bị chỉnh đốn rất thê thảm, nhưng hiện tại Tề Đẳng Nhàn căn bản không để trong lòng chút chuyện ấy chỉ cười nói “Đi theo tôi là được.”
Một đoàn bốn người ngồi trên một chiếc SUV và đem hai thùng chuột bạch xếp đặt ổn thỏa vào chính giữa cốp xe một đường đi về hướng nơi mà thám tử đã tra được lúc trước.
Nhà xưởng này là một xưởng điện tử nhỏ không phải do Từ Ngạo Tuyết đứng tên, đương nhiên như thế này sẽ che được tai mắt của người khác tốt hơn.
Vì cổng chính của xưởng điện tử có bảo vệ đứng canh gác cho nên bọn họ đem xe đậu ở chỗ thích hợp, có điều tương đối lệch.
“Đi, chúng ta đi vào trước.” Tề Đẳng Nhàn chỉ huy Tiểu Lôi và Thương Quân mang hai thùng chuột trắng nhỏ xuống xe, một đường lặng yên lẻn tới cạnh vách tường thấp của xưởng điện tử.
Tường cũng chỉ cao tầm hai thước nên đối với những người tập võ như Thương Quân với Tiểu Lôi mà nói là chuyện cỏn con không đáng kể, dễ dàng trèo lên, sau đó Tề Đẳng Nhàn đưa chuột trắng nhỏ từ đầu bên này ném qua.
Lý Vân Uyển không có kỹ năng như họ nên chỉ có thể để cho Tề Đẳng Nhàn đỡ lên.
“Mông Vân Uyển càng ngày càng có độ co giãn.” Tề Đẳng Nhàn nâng Lý Vân Uyển lên đầu tường, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý “Ở phương diện này anh chiếm hơn một nửa công lao không có gì sai đúng chứ?”
Chờ sau khi Lý Vân Uyển lên đầu tưởng, trước tiên Tề Đẳng Nhàn bật người qua sau đó đứng tại phía dưới bảo cô ta nhảy xuống.
Sau khi Lý Vân Uyển nhảy xuống Tề Đẳng Nhàn thuận lợi tiếp được không để cho cô ta chịu một tí xíu thương tích.
Lúc Lý Vân Uyển nhảy xuống khỏi đầu tường cũng không mảy may chần chờ, hiển nhiên cô ta cực kỳ tin tưởng Tề Đẳng Nhàn.
"Kế tiếp phải làm như thế nào?" Lý Vân Uyển có chút phấn khởi nói, có loại cảm giác nóng lòng muốn thử.
Đúng vào lúc này có hai bảo vệ đi tuần tra ngang qua, Tề Đẳng Nhàn vội vàng lôi kéo cô ta trốn sau bồn hoa, hai người Thương Quân cùng Tiểu Lôi đều cuống quít tìm chỗ ẩn nấp.
Lý Vân Uyển ghé vào bên tai Tề Đẳng Nhàn nói "Chuyện này kích thích quá, về sau khi làm loại chuyện này nhớ rõ mang theo em nhiều hơn!”
“Mang theo gánh nặng nhỏ như em à?” Tề Đẳng Nhàn tức giận hỏi.
"Anh có thể nói chuyện hay không?" Lý Vân Uyển có chút tức giận, há miệng nhẹ nhàng cắn một cái vào lỗ tai anh ta.
Đập vào mặt là thơm ngào ngạt mùi hương ngọt ngào, cảm giác bờ môi mềm mại với cái lưỡi nhỏ chạm vào tai làm cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi giật mình một cái, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trong lòng anh ta không khỏi ảo não, nữ nhân này quả nhiên chỉ biết ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình, lần sau làm loại chuyện này vẫn là đừng mang theo cô miễn cho bị cô làm hỏng việc.
"Tối nay sẽ chỉnh đốn em." Tề Đẳng Nhàn thấy bảo vệ đã rời đi, cười lạnh với cô ta một tiếng.
Thương Quân cũng đi ra từ phía sau chỗ ẩn núp hỏi "Tổng giám đốc Tề, hiện tại nên làm như thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười nói “Trước tiên cần tìm được chỗ làm việc của mấy tay làm mua bán mà Từ Ngạo Tuyết đã mời về, sau đó chúng ta tặng cho bọn họ một ít vui mừng kinh ngạc!”
Vì thế, mấy người bọn họ chia nhau hành động, bắt đầu tìm kiếm nơi làm việc của những tay làm mua bán dưới quyền của Từ Ngạo Tuyết.
“Tổng giám đốc Tề, chúng tôi tìm được rồi, nơi này có rất nhiều người đang dùng máy tính để làm việc, hẳn bọn họ chính là người thực hiện các giao dịch mua bán!” Không bao lâu sau Thương Quân gọi điện thoại tới, hạ thấp thanh âm báo cáo tình huống.
"Tốt lắm, mấy người chờ chút tôi lập tức sẽ đến ngay." Tề Đẳng Nhàn đáp lại, sau đó ôm hai thùng chuột trắng và mang theo Lý Vân Uyển chạy đến chỗ đó.
Đây là một nhà xưởng nhỏ nên bên trong ước chừng cũng chỉ có hơn trăm mét vuông mà thôi, chẳng qua bên trong cũng được lắp đặt mấy chục máy tính.
"Lúc này có thể mua vào..."
"Số 3, đem cổ phiếu trong tay cậu bán tháo đi một chút..."
"Số 9, chuẩn bị sẵn sàng tiến hành quy mô nhỏ làm trống!"
Tề Đẳng Nhàn tựa vào bên ngoài nhà xưởng, lỗ tai nhẹ nhàng đặt ở cửa nghe được rõ ràng tình hình bên trong.
Xem ra là tìm đúng chỗ!
2/2
“Rất tốt, đặt mục tiêu kế tiếp vào công ty con của tập đoàn Hướng thị là Thực phẩm phụ Hoa Hướng Dương……”
Tề Đẳng Nhàn nghe người bên trong chỉ huy, lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại cho Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy người gọi tới là Tề Đẳng Nhàn có chút không muốn nhận nhưng lại tò mò tên ngu xuẩn này muốn nói cái gì với cô ta cho nên vẫn tiếp nhận.
“Tổng giám đốc Từ, hiện tại nhận sai còn kịp nếu không sẽ không có cơ hội đâu!” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói.
"Anh là bị ngu à?" Từ Ngạo Tuyết nhíu mày nói.
“Đừng nghĩ đến việc tạo ra khoảng trống giá trong cổ phiếu của Thực phẩm phụ Hoa Hướng Dương, cô không có cơ hội!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Nguyên bản Từ Ngạo Tuyết định đáp lại một câu nhưng sau khi nghe được những lời này trong đầu không khỏi mê mang, cô ta khiếp sợ đứng dậy quát lớn nói "Anh nói cái gì?!”
Đó là kế hoạch của cô ta, ngoại trừ cô ta và người phụ trách chính của văn phòng thực hiện các giao dịch mua bán ra thì không có bất luận kẻ nào biết.
Nhưng mà giờ phút này Tề Đẳng Nhàn chỉ một câu nói toạc ra kế hoạch của cô ta, điều này làm cho cô ta trừ bỏ kinh hãi ra thì không còn bất kỳ cảm xúc nào nữa.
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên nhìn đồng hồ thấy đã đến 2 giờ rưỡi, vậy đến lúc dừng hoạt động của văn phòng làm các giao dịch mua bán cũng không còn bao lâu, nói "Như thế nào, không nghe khuyên bảo?”
Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói "Anh biết thì có thể làm được gì, hôm nay tôi chính là muốn đánh sập Thực phẩm phụ Hoa Hướng Dương!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, trực tiếp cúp điện thoại, cười cười với Thương Quân cùng Tiểu Lôi nói “Chuẩn bị hành động đi.”
Hai người họ mỗi người ôm một cái thùng chứa đầy chuột trắng nhỏ đi đến cửa sổ nhà xưởng, sau khi Tề Đẳng Nhàn ra lệnh một tiếng thì mở thùng ra trực tiếp đem mấy trăm con chuột bạch thả vào.
Người bên trong đang khẩn trương tiến hành thực hiện các giao dịch nên căn bản không nhận thấy được cái gì khác thường.
"Hả? Một con chuột? Chuột từ đâu ra!" Bỗng nhiên có người kinh hô một tiếng cảm giác ống quần ngứa ngáy cúi đầu nhìn đã thấy một con chuột bạch nhỏ bò lên.
Mọi người phục hồi lại tinh thần nhao nhao quay đầu nhìn đều không khỏi lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy trong toàn bộ nhà xưởng nơi nơi đều là chuột bạch!
Thân hình của những con chuột này không lớn nhưng hành động rất linh hoạt, trong nháy mắt liền bò đi khắp nhà xưởng, có không ít con còn trực tiếp bò lên bàn máy tính cùng máy chủ.
Tề Đẳng Nhàn lấy ra một cái điện thoại di động kiểu cũ, ấn lên trên một chuỗi số—— 7355608.
"Đinh linh đinh linh đinh linh linh ……”
Chuông điện thoại của chiếc di động kiểu cũ vang lên, sau đó những quả bom mini được buộc trên người chuột trắng trong nhà xưởng cũng bắt đầu phát ra tiếng vang tách tách tách.
“Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch ——”
Một lát sau, tiếng nổ liên tiếp từ trong nhà xưởng truyền đến kèm theo những tiếng kêu thảm thiết của nhân viên thực hiện giao dịch mua bán.
Mấy người đang ở ngoài cửa sổ nhìn cảnh tượng bên trong đều trợn mắt há hốc mồm đồng thời trong lòng phát lạnh.
Mẹ nó, đắc tội ai cũng tuyệt đối không thể đắc tội Tề Đẳng Nhàn bằng không chết thế nào cũng không biết, chiêu này quả thực quá tổn hại rồi...
Chỉ thấy bên trong nhà xưởng đã biến thành địa ngục nhân gian, quả bom mini trên người chuột bạch bị kích nổ, uy lực của quả bom này cũng chỉ xấp xỉ như pháo ném, lực sát thương đối với người không mạnh nhưng hoàn toàn đủ để cho những con chuột bạch yếu ớt này tan xương nát thịt.
Vì thế, trong nhà xưởng máu thịt tung tóe, khắp nơi đều là xác cùng máu của chuột, dư chấn của vụ nổ khiến những nhân viên giao dịch toàn thân đều dính phải, ghê tởm đến mức không ngừng nôn mửa.
Có người xui xẻo hơn một chút, bị bom nổ đến, đau đến gầm gừ, làn da cháy đen lốm đốm chỗ.
Những máy tính kia cũng không khá hơn bao nhiêu, bởi vì bị nhiều bom mini nổ cung một lúc như vậy đã khiến mọi thứ bị đổ vỡ và rối loạn, hơn nữa máu thẩm thấu vào trong khung gầm, trực tiếp làm bo mạch chủ bị đốt cháy.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cười khì khì hớn hở nói "Đi thôi, đừng xem náo nhiệt nữa, môt hồi bị chặn lại thì không ổn!”
Ba người phục hồi tinh thần lại, lúc này mới vội vàng đi theo Tề Đẳng Nhàn rời khỏi hiện trường vụ án.
Lý Vân Uyển cảm thấy có chút buồn nôn, đầu óc choáng váng, buổi tối chỉ sợ sẽ gặp ác mộng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.