Tuyệt Thế Cường Long

Chương 330: Mẹ của tôi cũng chưa đón về được...”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lượng pháo hoa nhiều đến nỗi làm cho nửa bầu trời trước mắt đều bị phủ kín.
Lý Vân Uyển ngắm đến ngẩn người, sau đó cô ta hưng phấn thét chói tai, lấy di động ra chụp ảnh liên tục. Cảnh như thế này thật là lãng mạn.
Tề Đẳng Nhàn luôn luôn bị cô ta châm chọc là EQ thấp thế nhưng trong ngày sinh nhật cô ta có thể sắp xếp một niềm vui bất ngờ như vậy, thực sự làm người khác phải kinh ngạc, thật sự là một niềm vui bất ngờ!
Người không biết chuyện không khỏi ngạc nhiên, chuyện gì thế này, sao đột nhiên bắn nhiều pháo hoa làm gì vậy? Chẳng lẽ hôm nay là ngày hội gì?
Lần bắn pháo hoa này ước chừng mười phút, sau khi bông pháo hoa cuối cùng bay lên thì trên bầu trời chỉ còn lại mùi thuốc pháo. Bầu trời rực rỡ quay trở về đen kịt.
“Niềm vui tới đột nhiên quá, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ được anh sẽ phóng pháo hoa cho tôi!” Lý Vân Uyển vô cùng phấn khởi nói, mặt cô ta đỏ lên vì kích động.
“Xem cô kích động như thế nào kìa, vẫn còn đây nè.” Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném một hộp quà ra.
Lý Vân Uyển bắt lấy, trái tim hơi run, cái này không phải là nhẫn cầu hôn đấy chứ? Nếu cùng người này kết hôn thì mình thật sự rất vừa ý!
Sau khi mở ra cô ta trông thấy một chìa khóa xe.
“Là chìa khóa của Aston Martin one77? Anh định tặng cho tôi cái xe đó?” Lý Vân Uyển há hốc miệng khiếp sợ.
“Làm sao, cô không cần hả?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Trong lòng hắn khó tránh khỏi hơi đắc ý, quà mình tặng lại không tốn một đồng.
Cái bút khắc của Lý Vân Uyển đưa cho hắn thì hắn tặng cho Kiều Thu Mộng, bùa may mắn của Kiều Thu Mộng thì hắn lại cho Dương Quan Quan, Sở Vô Đạo cho hắn xe Aston Martin thì hắn tặng cho Lý Vân Uyển.
Tuy rằng không phải là nhẫn cầu hôn trong tưởng tượng nhưng quà tặng này cũng đủ làm Lý Vân Uyển kinh ngạc.
Chiếc Aston Martin này giá trị hơn 4000 vạn, cho dù bán qua tay, tùy vào số km đã đi có thể bán hơn 3000 vạn cũng không phải chuyện khó.
Lý Vân Uyển cầm chìa khóa xe, cô ta im lặng một lát sau đó cười nói “Đương nhiên muốn, tôi chỉ là cảm thấy món quà này giá trị lớn quá.”
Tề Đẳng Nhàn lại nói “Cô mới có giá trị lớn nhất.”
Lời cợt nhả này, điểm tối đa.
Trình EQ này, mười điểm.
Trong khoảng thời gian này, sau khi nỗ lực tu luyện, Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng tiến hóa từ EQ thấp thành EQ cao.
Lý Vân Uyển cảm thấy lần sinh nhật này tuyệt đối là lần sinh nhật tuyệt nhất trong hai mươi năm qua của mình. Tuy rằng có một tên giống gậy thọc phân như Dương Viễn Sơn xuất hiện một thời gian ngắn, nhưng nói chung vẫn là hoàn mĩ!
“Xe đang ở dưới tầng, chúng ta đi về thôi." Tề Đẳng Nhàn cười rồi ôm eo thon của Lý Vân Uyển đi ra ngoài.
Sau khi ngồi trên Aston Martin, Lý Vân Uyển cười nói “Anh thật sự tặng cho tôi à? Đến khi có muốn cũng không làm màu được thì đừng có mà khóc đấy!"
Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói “Tôi vốn đã ngầu rồi còn cần gì làm màu nữa?"
Lý Vân Uyển lái xe về sơn trang Vân Đỉnh, khi đi đi ngang qua một căn biệt thự không khỏi cười nói “Căn này hình như là căn của Dương Viễn Sơn chuẩn bị tặng cho tôi đấy!"
Tề Đẳng Nhàn nói “Tôi nghĩ cô nên nhận món quà đó, nếu có tên ngu đưa tới cửa lại không lấy chẳng phải đáng tiếc sao?"
Lý Vân Uyển chỉ cảm thấy tên Tề Đẳng Nhàn này thật là xấu xa.
Tới “Vân Đỉnh Thiên Cung”, mới vừa vào cửa, Lý Vân Uyển lập tức sợ ngây người.
Trong phòng khách trang trí đặc biệt, trên tường treo bóng bay xếp thành chữ "Haybirthday", trên thảm phủ kín cánh hoa hồng, trong nhà tràn ngập mùi hoa.
“Thấy sao, tiêu mấy vạn để trang trí đó, thành quả cũng không tệ lắm đúng không?” Tề Đẳng Nhàn hơi mỉm cười, vì chuẩn bị cho chiến trường bi thảm trong tương lai, lần sinh nhật này của Lý Vân Uyển, hắn thật sự phải vắt hết óc suy nghĩ.
Lý Vân Uyển dứt khoát ôm cổ Tề Đẳng Nhàn, kêu lên “Tôi quả thực yêu anh muốn chết!"
Vừa nói xong cô ta dùng gót chân cởi giày cao gót ra sau đó ôm cổ Tề Đẳng nhảy lên người hắn.
Tề Đẳng Nhàn thuận thế đưa tay xuống ôm cái mông vểnh, căng tròn dưới lớp váy.
Ngay sau đó, đôi chân dài của Lý Vân Uyển dán lên eo Tề Đẳng Nhàn, cả người cô ta giống như gấu Koala treo ở trên người hắn.
“Không biết anh thông minh lên từ khi nào, thật không uổng phí công tôi dốc lòng dạy dỗ anh.” Lý Vân Uyển vui vẻ cười nói.
“Dù sao cũng là lần đầu tôi chuẩn bị sinh nhật cho cô, kiểu gì cũng phải dùng tấm lòng chứ!" Tề Đẳng Nhàn ôm Lý Vân Uyển dạo bước ở trong phòng rồi nói.
Lý Vân Uyển đỏ mặt hỏi “Anh đã gặp qua mẹ tôi rồi, khi nào thì mang tôi đi gặp ba anh?"
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên ngẩn người, hiện tại hắn muốn gọi điện cho Tề Bất Ngữ còn khó. Ba hắn đi một chuyến tận hai ba năm, nhà tù U Đô cũng ném thẳng cho hắn.
Nhưng mà, ăn tết năm nay, Tề Bất Ngữ chắc hẳn phải về nhà tu U Đô rồi.
“Hiện tại tôi cũng không biết ba tôi ở đâu, ông như tiên ấy, khi nào ba tôi về thì tôi sẽ đưa cô gặp ông." Tề Đẳng Nhàn nói.
Lý Vân Uyển lại hỏi “Có muốn kết hôn với tôi không?"
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không muốn, hắn không có khả năng sẽ kết hôn, ngoài miệng hắn lại nói “Tôi còn nhiều chuyện lớn chưa kịp làm, chuyện này tôi không dám hứa với cô, tránh cho đến lúc lại phụ lòng cô.”
“Hiện tại, tập đoàn họ Hướng còn chưa ổn định.”
“Còn nữa, thù lớn mười mấy năm trước còn chưa trả được.”
“Mẹ của tôi cũng chưa đón về được...”
Lý Vân Uyển nghe những lý do này lập tức hơi bất mãn, cô ta lay vai của hắn, nói “Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, anh khẩn trương làm cái gì? Anh thật không đáng tin một chút nào cả!" Tề Đẳng Nhàn ho khan hai tiếng, hắn không biết nói gì tiếp. Chuyện kết hôn không cần suy xét, cuộc hôn nhân với Kiều Thu Mộng thất bại làm hắn không còn hứng thú với chuyện này nữa.
Lý Vân Uyển cũng cảm thấy vì đề tài này của mình làm bầu không khí trở nên hơi xấu hổ, cô ta nghĩ, hôm nay là một ngày vui, thật sự không nên có không khí như vậy.
Vì thế, đôi môi đỏ au đầy đặn của cô ta dứt khoát cắn xuống, vừa chạm vào là khiến củi khô lửa bốc, tiếng hít thở của hai người trở nên dồn dập. Họ bắt đầu lăn vào một chỗ.
Lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, hai người vẫn đang nằm trên tấm thảm ngoài phòng khách, trên người đắp một cái chăn. Cánh hoa hồng trên thảm nát nhừ, chỉ cần nhìn thôi cũng biết tình hình chiến đấu tối hôm qua dữ dội như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn vừa mở mắt đã nhìn thấy hình ảnh đỏ trắng đan xen, trên da thịt tinh tế dính chút màu đỏ của cánh hoa hồng, thị giác bị gây ấn tượng mạnh.
“Chà, yêu tinh đúng là yêu tinh, ngủ thôi cũng đẹp nữa.” Tề Đẳng Nhàn đắp chăn cẩn thận lại cho Lý Vân Uyển đang ngủ say sau đó giãn thân thể.
Đôi mắt Lý Vân Uyển hé mở, không vui nói “Không được dậy.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói “Tôi đi luyện công, sau đó sẽ làm bữa sáng cho cô, cô nghỉ ngơi trước đi."
Lý Vân Uyển cũng chỉ có thể bĩu môi bất mãn, sau khi ngáp một cái, cô ta lật người lại ngủ tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.