Tuyệt Thế Cường Long

Chương 335: "Cô muốn tát anh ta không?"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không có, chỉ là tôi nhớ tới một số chuyện trước đây, có chút xấu hổ thôi.”
Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ cười, vẻ mặt trở nên có chút buồn bã, phần ký ức này nói cho cô ta biết, quả nhiên, cuộc sống vợ chồng của cô ta rất bất ổn.
Hiện tại cô có chút sợ, sợ rằng khi lấy lại ký ức nhiều hơn rồi. Liệu cô ta có thể dùng tâm trạng hiện tại mà giải quyết cuộc sống tình cảm của mình hay không.
Nằm trên bờ biển tắm nắng ấm áp, chỉ trong chốc lát, Kiều Thu Mộng đã chìm vào giấc ngủ.
Tề Đẳng Nhàn đợi cô ta tỉnh dậy thì đã không còn sớm nên bắt đầu đi dọn rác. Sau khi hắn ném một bao rác ném vào thùng rác bên bờ biển, hai người rời khỏi nơi này.
"Chờ đã, hai người tự ý xông vào bãi tắm riêng của chúng tôi, định đi không trả tiền à?!" Ngay lúc này, một thanh niên chặn đường hai người đi.
"Bãi tắm riêng sao?" Kiều Thu Mộng không khỏi nhíu nhíu mày, ở đây cô ta chẳng thấy biển báo nào cho biết là bãi tắm riêng của ai cả.
Hầu hết các resort, khách sạn ven biển đều được xây dựng ở làng du lịch nổi tiếng. Các resort, khách sạn này đều có bãi tắm riêng, chỉ cần có thẻ phòng khách sạn là có thể ra vào bãi biển này, nếu không sẽ bị bảo vệ chặn lại.
Tất nhiên, nếu bãi biển riêng của khách sạn đó được liên thông thì chỉ cần có thẻ phòng của một khách sạn bất kỳ là ta có thể tùy ý ra vào tất cả các bãi tắm khác.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: "Ở đâu viết rằng nơi này là bãi tắm riêng của các người vậy?!"
Anh ta cười ha hả rồi nói: "Nó đã là của tôi từ khi hai người bước vào bãi tắm này rồi! Nhìn thấy làng du lịch bên kia không, nó là của gia đình chúng tôi điều hành đó. Các người tự ý xông vào bãi biển riêng của làng du lịch chúng tôi mà chưa được cho phép, hãy đóng tiền phạt đi!"
Kiều Thu Mộng vẫy tay với Tề Đẳng Nhàn, cô ta không muốn so đo với loại người này, sợ bị phá hỏng tâm trạng tốt mất.
"Đưa một trăm vạn đây rồi tôi sẽ cho hai người đi." Người thanh niên này bỗng nhiên cười, bày ra vẻ mặt không ý tốt mà nói.
Kiều Thu Mộng không khỏi sửng sốt. Sau đó cô ta nổi giận, trầm giọng nói: "Cứ cho rằng bãi biển này là của làng du lịch Đông Sơn các người đi! Dù vậy thì bãi biển của mấy người làm bằng vàng sao? Chúng tôi chỉ vào nghỉ ngơi một chút thôi vậy mà lấy tận một trăm vạn?
"Không sai, bãi biển nhà tôi làm bằng vàng đấy, đưa một trăm vạn nhanh lên! Bớt dây dưa!" Người thanh niên này cười lạnh nói.
Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Kiều Thu Mộng, hắn nhếch mép cười nói: "Mộng Mộng, cô không cần nói lý luận với loại người ngu ngốc này. Loại người này đến đây là để kiếm chuyện mà. Nếu cô không bẻ mấy cái răng của hắn thì sao hắn biết đau là như thế nào."
Kiều Thu Mộng cũng thấy lời Tề Đẳng Nhàn nói rất có lý. Khi gặp phải những loại người mặt dày này thì ta phải mặt dày hơn nó, đây chính là giải pháp hiệu quả nhất.
"Mày nói chuyện kiểu gì vậy?"
"Biết tao là ai không?”
“Anh chính là quản lý làng du lịch Đông Sơn, Trương Hoan!”
Nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, người thanh niên không khỏi có chút bực bội, hơi nheo mắt lại nhìn đối phương.
Kiều Thu Mộng cười nhạo một tiếng, cái tên này cô ta chưa từng nghe qua, cũng không biết trâu bò cỡ nào?
Trương Hoan nhìn thấy mặt cô tỏ vẻ khinh thường, sắc mặt của hắn không khỏi trầm xuống, nói “Cô chưa từng nghe qua tên của tôi à?”
"Được rồi, vậy hai người đã nghe qua cái tên Lý Gia Quyền chưa?"
"Hai người chắc hẳn là biết Lý Thiên Lạc, thiếu gia của Lý gia đúng không?"
"Khu nghỉ dưỡng Đông Sơn thuộc tài sản của thiếu gia Lý Thiên Lạc. Tôi chính là cấp dưới của anh ấy đó!"
Khi Trương Hoan nói những lời này, khuôn mặt anh ta đầy kiêu ngạo, như thể anh ta là thừa tướng đi bên cạnh hoàng đế, nhìn rất chi là trung thành với chủ nhân.
Điệu bộ của anh ta như vị quan "dưới một người, trên vạn người" vậy.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: "Lý Thiên Lạc?"
Hắn nghe cái tên này có chút quen, sau đó trong nháy mắt nhớ tới gì đó rồi nhận ra.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tề Đẳng Nhàn, Trương Hoan không khỏi đắc ý, cho rằng hắn bị danh tiếng của Lý Thiên Lạc làm cho sợ hãi, lập tức nói: "Sao, bị dọa sợ rồi à?"
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, sau đó cười nói "Tôi chỉ là cảm thấy buồn cười mà thôi, anh là người hầu của người ta mà sao trông tự hào thế? Thật là không hiểu nổi!"
Trương Hoan sửng sốt một chút, sau đó nổi giận, lạnh lùng nói: "Tao có là người hầu của thiếu gia Lý Thiên Lạc thì so với rác rưởi như mày còn tốt hơn nhiều! Chỉ cần thiếu gia Lý Thiên Lạc thưởng cho tao một miếng ăn thì tao muốn đánh tụi bây, muốn chửi tụi bây bao nhiêu chả được.”
Tề Đẳng Nhàn nói: " Vậy gọi Lý Thiên Lạc tới đây thử xem, xem anh ta có dám nói những lời như vậy trước mặt tôi không?"
Lần trước Lý Thiên Lạc ở giết người ao đất thượng làm sự tình, Tề Đẳng Nhàn đã trực tiếp tới đá cửa phòng tập.
Nếu lúc đó hắn không phải nể tình Phó Phong Vân, sợ làm mất thể diện của ông ấy. Thì chắc hắn đã hủy hoại thanh danh của Lý Gia Quyền từ lâu!
Tên Lý Gia Quyền kia là gì chứ? Ở trong mắt hắn, người đó cũng liền cùng cái gì "Tùng sống đạn run tia chớp năm liền tiên" không sai biệt lắm ngoạn ý nhi.
"Mày mà cũng xứng gặp mặt với thiếu gia Lý Thiên Lạc sao? Đánh giá cao bản thân quá à? Một trăm vạn, mau lấy ra đây!" Trương Hoan lạnh lùng nói.
"Anh tự đi mà lấy ấy!" Kiều Thu Mộng lãnh đạm nói.
Ánh mắt Trương Hoan dừng ở trên người cô ta, sau đó cười xấu xa nói "Hai người nghèo đến nổi không kiếm ra một trăm vạn cũng không sao. Ai là nam cút đi, nữ thì ở lại, cùng tôi trở về làng du lịch đi đền tiền bồi thường!"
Kiều Thu Mộng không khỏi sửng sốt, cùng trở về làng du lịch đền tiền? Còn có thể làm gì để đền tiền chứ!
Lúc này, sắc mặt cô ta tức giận đến đỏ lên. Cái tên khốn này cố ý mở miệng đòi một trăm vạn, một phần là để thực hiện hành vi này đây mà!
"Cô muốn tát anh ta không?" Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại hỏi.
"Ừ!" Kiều Thu Mộng bĩu môi, hung tợn mà đáp ứng.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã nói: "Vậy cô lên đánh hắn đi, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô."
Kiều Thu Mộng nói "Được!"
Thấy cô ta trả lời dứt khoát như vậy, so với Tề Đẳng Nhàn đang mất lý trí phía trước hoàn toàn khác nhau, như là một người ở trên trời và một người dưới đất.
Sau khi cô ta thốt ra một câu, Kiều Thu Mộng sải bước về phía trước rồi vung tay tát một cái thẳng vào mặt Trương Hoan!
Trương Hoan giận dữ, không nghĩ tới một người phụ nữ yếu đuối như vậy cũng dám tát mình? Thật sự không đem anh ta để vào mắt!
Dù sao anh ta cũng là người được Lý Gia Quyền luyện qua vài tay nghề, đối phó với hai ba tên đàn ông bình thường cũng chả sao.
Anh ta vừa muốn đánh lại thì lại cảm thấy trên đỉnh đầu bị đập một cú, đầu óc lập tức choáng váng, sau đó hai chân bị cắm chặt vào cát như đinh đóng cột, hai cánh tay xụi lơ, không thể nâng chúng lên được chút nào.
Đúng lúc này, Kiều Thu Mộng lại thêm một cú tát mạnh vào mặt anh ta.
Hết cú này đến cú khác, Trương Hoan chỉ cảm thấy áp lực dưới chân biến mất, cơ thể mất đi cân bằng, ngã phịch một tiếng té lăn trên bờ cát, mồm gặm đầy cát.
Ngay lúc Trương Hoan định đánh trả, Tề Đẳng Nhàn đã đứng bên cạnh anh ta nện một cú đấm lên đầu anh. Ngay lập tức anh ta như cái đinh đóng trên cát, ráng chịu đựng giữa sống giữa chết.
"Hu hu hu…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.