Tề Đẳng Nhàn làm màu dựa vào mấy bộ phim điện ảnh —— Trong vòng bảy bước, nắm đấm nhanh hơn súng.
Thế nên Hoàng Sung rất tôn trọng Tề Đẳng Nhàn, đứng cách hắn bảy bước, sau khi nói xong, anh ta còn lùi về sau một bước.
Bây giờ là cách tám bước.
Nếu cách tám bước thì đương nhiên súng sẽ nhanh hơn.
Súng nhanh hơn thì Tề Đẳng Nhàn sẽ gặp nguy hiểm.
Trên gương mặt Từ An lộ ra nụ cười hài lòng, quả thật là Tề Đẳng Nhàn rất mạnh, đông thời hắn cũng rất cuồng vọng, nhưng mà nếu ngông cuồng trước mặt một tay súng thiện xạ như vậy thì đúng là quá khinh người.
Từ Dương xoa tay, ước gì Hoàng Sung có thể bắn chết Tề Đẳng Nhàn ở trên đương trường, giải nỗi uất hận trong lòng anh ta.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cảm thấy Hoàng Sung rất hiểu chuyện, cũng thật sự tôn trọng anh ta.
"Khẩu súng P250 này của cậu có tổng cộng mười hai viên đạn, vừa rồi cậu đã bắn mất một viên đạn. Thế nên bây giờ cơ hội của cậu chỉ còn lại mười một viên đạn đó." Tề Đẳng Nhàn đứng trên tờ giấy quảng cáo, lạnh nhạt nói.
Hoàng Sung gật đầu trịnh trọng, nói: "Đúng vậy."
Sau đó anh ta bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái của chính mình.
Một tay súng ưu tú, thì cần phải biết điều chỉnh trạng thái của mình một cách hiệu quả, khi chuẩn bị nổ súng, anh ta nín thở ngay lập tức, để cơ thể có thể tiến vào trạng thái ổn định nhất.
Mã Hồng Tuấn không khỏi nuốt nước miếng đầy khó khăn, ông ấy chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát ngứa ngáy, Tề Đẳng Nhàn đưa ra quyết định to gan như vậy, không khỏi khiến ông ấy cảm thấy lo lắng e sợ.
Cho dù có là Diệp Phong người luôn tin tưởng Tề Đẳng Nhàn, vào giờ phút này cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, thầm nghĩ: "Quả thật là Nhị đương gia càng ngày càng to gan, thế mà lại dùng phương thức như vậy để khiêu chiến một tay súng thiện xạ!"
"Tên Hoàng Sung này là một bộ đội đặc chủng xuất ngũ cấp cao của quân đội nhà nước, có rất nhiều kinh nghiệm giết người bằng súng thật đạn thật trên chiến trường."
"Hơn nữa cậu ta đã đoạt giải nhất trong mấy cuộc thi đấu bắn súng, kỹ thuật bắn súng vừa nhanh vừa chính xác."
Vũ khí thường dài để cầm tay, theo Tề Đẳng Nhàn quan sát, loại vũ khí gọi là súng này dài như vậy cũng là dùng để cầm tay, nhưng mà dài quá mức rồi.
Còn về đạn hạt nhân thì đã vượt qua phạm trù của con người, đó coi là một vấn đề khác.
Sau khi Hoàng Sung điều chỉnh xong trạng thái của chính mình, lập tức anh ta mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn: "Chuẩn bị đi."
"Đến..." Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa nói dứt câu, thì đã giật mình, một tiếng xoẹt vang lên, cánh tay phải khẽ co rút.
Một viên đạn suýt chút nữa đã ghim vào cánh tay hắn nếu hắn không rụt cánh tay về ngay lập tức.
Quả nhiên là động tác của Hoàng Sung rất nhanh, tốc độ của viên đạn vừa rồi, đúng là vượt xa dự kiến của Tề Đẳng Nhàn.
Hoàng Sung thấy cảnh tượng như vậy, đồng tử co rụt lại, lập tức anh ta chuyển họng súng của mình sang bên khác, nhắm vào cánh tay trái của Tề Đẳng Nhàn, anh ta bóp còi vang lên một tiếng bằng!
Trong lúc anh kéo ta kéo còi, viên đạn vẫn chưa bị bắn ra, thì Tề Đẳng Nhàn đã rút cánh tay trái trở lại, phát súng lần này lại bị hắn tránh thoát một lần nữa.
Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn liên tục tránh thoát được hai phát súng của Hoàng Sung nhanh như chớp, mọi người nhịn không được mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây còn là người nữa à? Ngay cả súng cũng bắn không trúng?
Đương nhiên là Tề Đẳng Nhàn không thể nhanh hơn tốc độ bay của viên đạn, chẳng qua là hắn nhanh hơn người dùng súng mà thôi.
"Bằng!"
Hoàng Sung nhắm vào chân trái của Tề Đẳng Nhàn mà bắn không chút do dự!
Nháy mắt chân trái của Tề Đẳng Nhàn giống như đã biến mất khỏi không khí, trực tiếp co lên trên eo.
Liên tục bắn trượt ba phát súng, khiến Hoàng Sung không khỏi nhíu mày, thậm chí trong lòng còn có một loại cảm giác trống vắng, rõ ràng là đã nhắm ngay mục tiêu, nhưng lần nào đối phương cũng có thể tránh thoát.
"Bằng! Bằng! Bằng!"
Hoàng Sung liên tục bắn ra ba phát súng, ba phát súng này đều nhắm chính xác vào ngực của Tề Đẳng Nhàn!
Ngực là vị trí dễ trúng đích nhất, bởi vì diện tích trúng đạn khá lớn.
Cơ thể Tề Đẳng Nhàn khẽ di chuyển, trong lúc mơ hồ, mọi người nhìn thấy hắn nghiêng qua bên trai một góc 60°, sau đó trở về chỗ cũ trong nháy mắt.
Cảnh tượng này đã vượt qua kiến thức vật lý, thậm chí là cả Newton cũng phải bật nắp quan tài lên để quan sát sự đáng nghi này.
"Bằng!"
Thêm một phát súng vẫn nhanh như chớp.
Phát súng này của Hoàng Sung giống như là đang chơi trò bắn súng.
Cánh tay anh ta run rẩy, sau đó bỗng trở nên căng thẳng trong nháy mắt, ngừng thở, chuẩn bị kéo cò.
Nhắm chính xác vào đầu của Tề Đẳng Nhàn.
"Phát súng này chắc chắn sẽ trúng... Anh rất giỏi, nhưng vẫn sẽ bị phát súng này của tôi bắn chết, đúng là rất đáng tiếc!" Trong lòng Hoàng Sung loé lên một ý nghĩ, nhịn không được mà thở dài thay cho Tề Đẳng Nhàn.
Sau khi tiếng súng vang lên, mọi người nhìn thấy cái đầu của Tề Đẳng Nhàn đã biến mất.
"Ha ha ha, một phát súng cũng có thể khiến cái đầu biến mất nửa à?"
"Viên đạn này làm bằng thứ gì vậy? Một phát súng có thể làm cái đầu của người ta biến mất?"
"Không biết nữa, vừa rồi tôi không nhìn thấy máu và não văng ra..."
Một vài người không kiềm được mà bật cười ha ha, cảm thấy rất vui khi phát súng của Hoàng Sung có thể bắn trúng cái đầu chó của Tề Đẳng Nhàn, thậm chí lực bắn mạnh đến mức cái đầu cũng biến mất.
Nhưng cũng có số ít người cảm thấy nghi ngờ, bởi vì vừa rồi bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng máu và não văng khắp nơi.
Trong lòng Hoàng Sung có một loại cảm giác trống trải, điều này khiến anh ta phải lắc đầu, phát súng này của mình vẫn chưa bắn trúng hắn.
"Phụt!"
Tề Đẳng Nhàn bỗng chui cái đầu ra ngoài.
Chẳng qua là lúc nãy hắn chui đầu vào ngực mà thôi, nếu nhìn thử thì bản thân giống như đã bị chặt đầu.
"Chuyện này..."
Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy rất ma quái, thậm chí có chút đáng sợ, giống như đang xem một bộ phim ma kinh dị.
Người bình thường nào có năng lực chui rúc đầu vào ngực?
Kích thích như khi bạn đang đi trên một con đường không rõ lý do, bỗng nhiên trước mặt có người xoay đầu lại một góc 180°.
Hoàng Sung thả tay xuống chậm rãi, anh ta không bóp còi, tuy rằng khẩu súng trong tay anh ta vẫn còn đạn nhưng anh biết rõ mấy phát súng tiếp theo của chính mình, chắc chắn sẽ không bắn trúng Tề Đẳng Nhàn.
Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn vẫn đứng yên trên tờ giấy quảng cáo đó giống như khi nãy, thậm chí còn không dịch sang mặt đất bên cạnh dù chỉ một chút.
Hắn làm theo đúng như lời mình nói, tuyệt đối sẽ không rời khỏi tờ giấy quảng cáo này.
Mọi người cảm thấy vô cùng phấn khích, trận đấu này còn đặc sắc hơn hai trận đấu lúc nãy!
Sắc mặt Từ An vô cùng khó coi, ông ta trầm giọng nói: "Hoàng Sung, cậu còn đợi cái gì nữa? Cậu vẫn còn đạn, mau nổ súng giết chết cậu ta ngay!"
Nhưng Hoàng Sung lại lắc đầu, anh ta nói: "Đà chủ Từ, ông vẫn không nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc nãy à? Súng của tôi không bắn trúng anh ta."
Nháy mắt gương mặt Từ An trở nên trắng bệch, mọi không nhịn được mà run rẩy, biểu cảm trên khuôn mặt khó coi gần chết.
Rốt cuộc ông ta không còn biện pháp để duy trì dáng vẻ và cảm giác áp bách của người đứng đầu như lúc vừa nãy.
Mã Hồng Tuấn cười ha ha, ông ấy lớn tiếng nói: "Quả nhiên Tề tổng là anh hùng vô song, ngoài bảy bước, thì cũng không thể làm được gì! Hay lắm hay lắm!"
Đôi mắt sáng như có ngôi sao đang bốc lên, bối cảnh của Tề Đẳng Nhàn không lớn, bản lĩnh của chính hắn cũng khiến người ta chú ý tới.
Một người đàn ông như vậy rất dễ hấp dẫn được phái nữ.
Sau khi Hoàng Sung tháo băng đạn của mình ra, sau đó anh ta trút từng viên đạn rơi xuống đất, còn dư lại bốn viên đạn.
"Tôi thua rồi, tôi tâm phục khẩu phục bản lĩnh của Tề tổng!" Hoàng Sung hít sâu một hơi rồi nói.
Sau khi nói xong câu này, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ngạc nhiên.
Mọi người cùng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thua thì thôi, tại sao còn phải quỳ?
Hoàng Sung là người dưới trướng của Từ An, trông thấy Hoàng Sung quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn, quả thật là càng khiến Từ An mất mặt.
"Hoàng Sung, cậu đang làm gì!?" Từ An tức giận tới mức không kiềm chế nổi mà hỏi anh ta.