Tề Đẳng Nhàn bồi cho Đông Tinh uống không ít rượu.
Trận say rượu này, ít nhiều cũng khiến cho Hướng Đông Tình giải phóng ra được đôi chút áp lực trong lòng cô.
Đương nhiên rượu là rượu ngon, cho dù là ngày đầu uống say như chết, thì ngày hôm sau tỉnh lại, cũng giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, không hề gây đau đầu.
Cho nên, trạng thái của Hướng Đông Tình coi như là khá tốt.
"Chú Phúc, chú ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, tôi đi an táng tro cốt cho Hướng Đông Lôi." Dĩ nhiên Hướng Đông Tình đã thay một bộ âu phục màu đen, giọng điệu bình tĩnh nói:
"Vâng, tiểu thư." A Phúc thấp giọng xuống thuận theo.
Hướng Đông Tình gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, sau đó bước ra cửa.
Tề Đẳng Nhàn đuổi theo bước chân của cô, cùng cô đi xe đến khu nghĩa trang bên này.
Trên căn bản thì hôm nay trong nghĩa trang không có ai, đặc biệt hơn là cha mẹ của Hướng Đông Tình được chôn cất ở khu vực đỉnh núi nghĩa trang.
Có thể mua được một cái mộ huyệt ở chỗ này, chủ yếu đều là các gia đình giàu có, giá cả của một cái mộ huyệt có thể bị đôn lên giá trên trời, hơn cả trăm vạn.
Rất nhiều người đều cảm thấy mua một khu mộ đắt tiền như vậy, chẳng khác nào là đang nộp thuế IQ mà thôi, nhưng cũng có người bỏ ra số tiền này để cho con cháu đời sau yên tâm, hình như đúng thật là không thiếu những trường hợp này.
Lúc đó trên đỉnh núi đang được khai hoang, nơi có mấy trăm con dơi bay tới, vì thế chính quyền liền xào nấu ra một cái gì đó gọi là "Vạn Phúc Lai Triêu", một nghĩa trang giá giao dịch rẻ nhất cũng là tận tám mươi vạn.
Dựa theo loại thân phận địa vị của Hướng Đông Tình mà nói, an táng Hướng Đông Lôi đương nhiên là phải làm lễ phong quang, thậm chí còn phải mời một đám người đến cúng viếng.
Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn lựa chọn loại phương thức khiêm tốn này, có lẽ là không muốn những hồi ức đau đớn kia lại bị người ta nhắc tới.
Bên cạnh ngôi mộ được chôn chung này còn có một ngôi mộ, trên bia mộ được dán bằng một miếng băng dính màu đen.
Hướng Đông Tình xé băng keo xuống, bất ngờ mặt trên viết tên Hướng Đông Lôi, còn có một tấm ảnh màu đen trắng.
Thì ra, cô đã sớm chuẩn bị xong ngày này.
Tề Đẳng Nhàn bỏ hộp tro cốt vào trong mộ, sau đó dùng phiến đá nặng nề niêm phong lại.
"Cát bụi về cát bụi, đất về đất."
"Sau này em sẽ không hận anh nữa, gặp ba mẹ, nhớ xin lỗi họ."
Hướng Đông Tình nâng lên một nắm bùn đất, sau đó lấy bật lửa ra thắp nén nhang.
Tề Đẳng Nhàn đút tay vào trong túi quần đứng ở một bên nhìn cảnh này, bỗng nhiên, hắn lại trở nên cảnh giác một cách khó hiểu.
Anh nheo mắt mình lại, ung dung thản nhiên đứng bên cạnh Hướng Đông Tình, trong chốc lát nội tâm lại có chút phẫn nộ khó hiểu.
Đương nhiên hắn là một con người lạnh lùng, nhưng dù sao hắn cũng không phải thuộc dạng lạnh lùng đến mức chuyện gì cũng sẽ không để ý tới.
Vì vậy, hắn có tức giận đôi phần, bởi vì những người này đã chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn.
Nơi này là khu vực mộ của cha mẹ Hướng Đông Tình, có lẽ cũng là nơi chôn vùi tia hy vọng cuối cùng trong nội tâm của Hướng Đông Tình, nhưng hiện tại, hết lần này tới lần khác lại có người muốn tới phá hư nó. . Truyện Sắc
Có thể ở chỗ này phục kích Hướng Đông Tình, rõ ràng là biết được tin Hướng Đông Lôi đã chết.
Vào những ngày như vậy, ở khu địa phương này, làm ra loại chuyện như vậy, ít nhiều cũng làm mất đi tình người.
Hướng Đông Tình cũng không nhận ra bất kỳ nguy hiểm nào, lặng lẽ mở ra một bình chứa rơm, rải lên trước phần mộ của cha mẹ, hai tay chắp lại, cũng không biết là đang cầu nguyện cái gì.
"Nên đi rồi, nếu không đi thì sẽ không kịp." Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn trở nên nghiêm túc, đưa tay ra kéo tay của Hướng Đông Tình đi, chậm rãi nói.
"Ừ?" Hướng Đông Tình không khỏi nhíu mày, nhìn về phía hắn, cô không hiểu rõ nguyên nhân.
"Ầm!"
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên!
Hình như là trong nháy mắt trước khi tiếng súng vang lên, Tề Đẳng Nhàn đã bất ngờ ấn lưng của Hướng Đông Tình xuống.
Một viên đạn lướt qua, tàn nhẫn bắn trúng vào bậc thềm xi măng bên cạnh nghĩa trang, làm cho đá vụn bay loạn xạ cả lên.
Trong chớp mắt, sắt mặt của Hướng Đông Tình trở nên trắng bệch, dường như cô không thể tin được, lại có người núp ở nơi này để mà phục kích cô, chuẩn bị giết chết cô ngay tại đây!
Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra nâng người của Hướng Đông Tình lên, giống như một con búp bê vải đang bị kẹp ở dưới nách của mình, sau đó nhảy xuống theo bậc thang cao.
Khoảng khắc khi hắn đang nhảy xuống, lại có thêm vài viên đạn bay vụt qua.
Trong lúc loạng choạng thì Hướng Đông Tình đã nhìn thấy, dưới chân núi có một số người đang xông lên, trong tay những người này đều mang theo vũ khí.
"Trốn được rồi." Tề Đẳng Nhàn dẫn Hướng Đông Tình đến phía sau của một tấm bia mộ khổng lồ, để cho cô cuộn tròn người lại.
Sau đó, hắn nắm lấy một nắm đá vụn trên mặt đất và bước ra ngoài.
Khi người ở trên không trung, thì đá vụn trong tay liền được rải ra ngoài!
Cách đó năm thước, một đám xạ thủ vừa mới chạy tới còn chưa kịp phản ứng gì cả, thì trên mặt đã bị đá đập vào bùm bùm, máu tươi văng khắp nơi.
Trong nháy mắt toàn bộ khuôn mặt của bọn họ dường như đã biến thành mặt trăng, khắp nơi gồ ghề, khảm đá vụn.
Bọn họ ngã xuống trong đau đớn, và đương nhiên khẩu súng trong tay của bọn họ cũng rơi xuống đất theo.
Từ trên không trung Tề Đẳng Nhàn đáp xuống đất trong phút chốc, bàn tay mở ra, mạnh mẽ ấn xuống mặt đất, cơ thể hạ xuống thấp, tựa như người đã áp sát vào mặt đất và lướt nhanh về phía trước.
Hắn giống như một con rắn độc đang đi bộ giữa cỏ vậy!
Hắn lướt qua khẩu súng lục này, trực tiếp cầm súng trong tay, sau khi cơ thể đã trở nên ổn định, lập tức giơ tay lên bắn.
Hai tay súng tới gần tiếp cận hắn nhằm đáp trả cũng bị ngã xuống đất.
Tổng cộng Tề Đẳng Nhàn đã bắn bốn phát, viên đạn đầu tiên bắn trúng ngực của xạ thủ, phát thứ hai thì bắn nổ đầu.
Đây là phương pháp bắn súng của Mozambique, bắn vào vùng cơ thể có diện tích bị trúng đạn lớn hơn trước, để cho kẻ thù ngừng chuyển động lại, sau đó mới bổ sung thêm phát súng thứ hai để hoàn tất việc bắn nổ đầu.
Phương pháp bắn như vậy có thể mang lại hiệu quả giết người cao nhất.
Kẻ địch rất nhiều, súng cũng rất nhiều, tuy nhiên cũng may là Tề Đẳng Nhàn nhạy bén, bia mộ xung quanh cũng có thể làm thứ che chở khá hiệu quả.
Từng viên đạn bắn vỡ bia mộ, đá vụn bắn tung tóe khắp nơi, bay lên vô số khói bụi.
Toàn bộ ngọn đồi nghĩa trang trên núi đều có tiếng súng vang lên!
Hướng Đông Tình đau khổ, che lỗ tai mình lại, cơ thể liên tục run rẩy, không phải là cô sợ hãi, mà là do cảm giác đau đớn.
"Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn đi theo tôi." Tề Đẳng Nhàn kéo Hướng Đông Tình từ phía sau bia mộ khổng lồ ra, trên thắt lưng đã có thêm hai khẩu súng lục thu được.
Hắn một tay cầm súng, một tay kéo Hướng Đông Tình chạy vòng quanh khi nghĩa trang trên núi, tìm cách tránh con đường nhiều tay súng nhất để mà đi xuống chân núi.
Cũng may là núi khá lớn, các xạ thủ cũng phải phân tán ra để tìm giết hai người
Hơn nữa, kỹ thuật bắn súng của Tề Đẳng Nhàn rất chuẩn xác, khi đối mặt với nguy hiểm thì khứu giác cũng trở nên nhạy bén đến đỉnh điểm, cho dù ở thời điểm vòng vây sắp hình thành, thì hắn cũng nhanh chóng đánh chết chỗ xạ thủ yếu nhất, mạnh mẽ kéo theo Hướng Đông Tình xông ra.
"Những người này là có lai lịch gì?" Hướng Đông Tình cắn răng hỏi, trong mắt lóe lên tia lửa tức giận.
"Không biết, nhưng chắc chắn có quan hệ với liên minh kinh tế Từ thị." Giọng điệu của Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh, bỗng nhiên ôm lấy Hướng Đông Tình một cái, vươn người lên nhảy xuống đài cao hơn bốn thước.
Hình như Hướng Đông Tình không cảm nhận được cảm giác chấn động khi rơi xuống đất, cô trầm giọng nói: "Xem ra đã đến lúc thu lưới rồi, anh cảm thấy thế nào?"
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói: "Cô tự mình sắp xếp đi, cô là tổng tư lệnh."
Sau khi nói xong lời này, hắn ném khẩu súng lục rỗng trong tay ra ngoài, đập một tiếng ầm vào gò má của tay súng cách đó tầm mười thước.
Sau đó, hắn nhanh chóng rút khẩu súng lục khác ra, hai ba phát súng bắn thẳng tới giết chết tay súng che mặt.
Vài phút sau, cuối cùng Tề Đẳng Nhàn cũng đã dẫn được Hướng Đông Tình xuống khỏi khu nghĩa trang trên núi.
Tuy nhiên, những xạ thủ kia lại không có ý định từ bỏ, nhao nhao xông tới đòi đuổi giết.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một chiếc xe phóng nhanh tới, lạng lách vài vòng rồi dừng ở trước mặt của Tề Đẳng Nhàn.
"Tề tổng, Hướng tổng, mau lên xe!" Những người trên xe hét lên.