Hoàng Sung không biết trong lòng Tề Đẳng Nhàn có mục đích gì, anh ta còn đang bận lập kế hoạch đạt công lao rồi hoàn thành chuyện bái sư.
Hôm nay tập đoàn Hướng thị hơi hỗn loạn nhưng Hướng Đông Tình nói rằng cô ta đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Không lâu sau đó, Hướng Đông Tình gọi Tề Đẳng Nhàn vào văn phòng, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi không muốn tiếp tục chơi với Từ Ngạo Tuyết nữa, hôm nay cô ta đầu tư hơn mười tỷ tiền vốn, coi như cũng tiếp tay đụng vào chúng ta rồi."
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, Từ Ngạo Tuyết đương nhiên biết rõ hôm nay Hướng Đông Tình chết chắc nên đầu tư vốn quy mô lớn.
Nếu cô ta thích đi tìm chết như vậy, Hướng Đông Tình không ngại tiễn cô ta trước một đoạn.
"Được, theo ý của cô đi.", Tề Đẳng Nhất quyết đoán nói.
Trong lúc hai người đang thương lượng, thư ký đến gõ cửa, cẩn thận từng chút một thò đầu vào trong nói: "Hướng tổng, Vương tổng tới..."
Hướng Đông Tình cau mày nói: "Vương tổng nào?!"
"Tôi! Vương Hổ!", thư ký chưa kịp trả lời thì tiếng của Vương Hổ đã vọng ngoài cửa.
Vương Hổ mở rộng cửa, sải bước tiến vào, toàn thân mặc vest đen rất ra dáng phong độ, tràn đầy sức sống.
Đôi mắt Hướng Đông Tình vừa thấy Vương Hổ lóe lên sát khí, chuyện hôm nay đã đụng tới điểm mấu chốt của cô ta, thậm chí đập tan mảnh đất sâu trong nội tâm kia.
Đám người này muốn giết cô ta ngay tại chỗ cha mẹ yên nghỉ, ngay lúc đang an táng anh trai.
"Tới rồi thì ngồi xuống chút đi!", Hướng Đông Tình lạnh lùng nói.
Vương Hổ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cũng ở đây thì nói: "Không ngờ trời trong xanh như vậy vẫn có ruồi."
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nhìn anh ta, hắn nghĩ xem nếu bây giờ làm thịt Vương Hổ luôn thì có quá ác hay không?
Đương nhiên hắn lười động tay, dùng cách đơn giản nhất xử lý nhưng cũng kéo theo không ít phiền phức.
"Vương Hổ, anh muốn nói gì với tôi sao?", Giọng Hướng Đông Tình lạnh lùng, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn như có như không, rõ ràng tâm trạng của cô ta rất tồi tệ.
Vương Hổ cười cười nói: "Tôi nghe nói hôm nay Đông Tình gặp nguy hiểm, tôi lo lắng nên mới chạy sang xem cô có sao không."
Hướng Đông Tình: "Thật sao? Tôi không ngờ Vương tổng lại quan tâm tôi đến vậy, đúng là một người giàu tình cảm!"
Vương Hổ nhìn Hướng Đông Tình nói: "Tôi lúc nào cũng quan tâm đến cô mà, từ trước đến giờ không đổi, chỉ là cô không để ý thôi."
Hướng Đông Tình không nói nữa.
Tề Đẳng Nhàn vẫn đang nghĩ xem có nên làm thịt tên này không.
"Bây giờ chưa quá muộn, chúng ta hợp tác với nhau sẽ khiến cho tập đoàn Hướng thị càng lớn mạnh hơn."
"Hơn nữa, cô cũng không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng nữa."
"Từ tổng cũng sẽ cho tôi mặt mũi."
Đôi mắt Vương Hổ thâm thúy nhìn cô ta.
Hướng Đông Tình không nhịn được bật cười: "Vương Hổ, anh coi tôi là đồ ngu đúng không?"
"Không lật đổ được tập đoàn Hướng thị thì đi giết tôi."
"Không giết được tôi giờ giả mù sa mưa nói chuyện tình cảm?"
Vương Hổ bình tĩnh nói: "Tôi đang tường thuật lại sự thật mà thôi, cô cứ chấp mê bất ngộ vậy đi rồi sẽ có ngày cô sẽ chết."
Anh ta nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: "Anh ta có thể bảo vệ cô lần một lần hai nhưng không phải lần nào vận may vẫn ở đây."
"Làm người phụ nữ của tôi, tôi đảm bảo tập đoàn Hướng thị càng ngày càng lớn mạnh, đảm bảo cho cô một cuộc đời vinh hoa phú quý!"
Hướng Đông Tình ghê tởm, Vương Hổ giết cô ta không được thì quay sang làm dáng khoe khoang thắng lợi. nói đủ thứ làm người khác nghe qua tưởng đâu anh ta muốn bảo vệ cô ta lắm.
"Phái người giết tôi lúc tôi đang an táng anh trai, ngay tại chỗ ba mẹ tôi yên nghỉ, giờ thì ngồi đây nói những lời này?", Hướng Đông Tình lạnh lùng chất vấn.
"Cái này thì bình thường, tôi biết cô là loại phụ nữ nào."
"Muốn chinh phục cô chỉ khi mài mòn từng tia hy vọng trong nội tâm cô."
"Cơ mà nếu không có được cô thì tôi chỉ có thể hủy hoại cô thôi."
Vương Hổ nhìn Hướng Đông Tình, nụ cười trên mặt chưa tan, từ tốn nói: "Nếu cô không đồng ý yêu cầu của tôi vậy thì chuyện giống ngày hôm nay vẫn sẽ tiếp diễn."
"Tôi nghe nói cô có một quản gia gọi là A Phúc đúng không?"
"Ông ta theo nhà họ Hướng đã mấy chục năm trời chắc tình cảm với cô cũng sâu đậm lắm nhỉ?"
Hướng Đông Tình nghe Vương Hổ uy hiếp đứng ngồi không yên, theo bản năng sờ cây súng lục giấu dưới bàn làm việc.
Thế nhưng bờ vai của cô ta bị Tề Đẳng Nhàn đè xuống.
Một tay Tề Đẳng Nhàn giữ lấy bả vai Hướng Đông Tình không để cô ta manh động, một tay giữ lấy bả vai bên kia, mỉm cười với Vương Hổ: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à?"
"Con ma cà bông như anh sao có thể xứng với con cưng của trời Hướng Đông Tình được?"
"Anh là người trong giang hồ mà suốt ngày chỉ biết làm chuyện hèn hạ, có thấy mất mặt không?"
Vương Hổ nhìn thấy cảnh này, ánh mặt lạnh thấu xương, giọng nói lạnh lùng: "Tề Đẳng Nhàn, anh cũng vậy thôi, không phải lúc nào cũng gặp vận may đâu!"
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu, cười nói với Hướng Đông Tình: "Cái thằng ngu này chắc cả đời cũng không thể lấy cây bút chì này của cô đâu nhỉ? Xõa tóc ra chút đi, để tên này thèm mà không có được."
Hướng Đông Tình chưa kịp chuẩn bị thì cây bút chì đã bị rút ra, mái tóc đen nhánh của cô ta rơi xuống.
Vương Hổ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó cảm thấy đau khổ vô cùng.
Anh ta biết rõ cây bút chì cắm trên tóc của Hướng Đông Tình có ý nghĩa gì, hầu như không ai có thể đụng đến nó.
Một người đàn ông có thể lấy đi đồ vật quan trọng nhất của người phụ nữ đủ hiểu mối quan hệ hai người này như thế nào, không cần nói cũng biết.
Cho nên bây giờ Vương Hổ rất tức giận, lửa giận lấp kín lòng ngực.
Thậm chí anh ta còn muốn giựt lấy cây bút chì kia rồi đâm nó vào cuống họng Tề Đẳng Nhàn!
Thế nhưng anh ta biết mình không phải John Wick một lúc giết ba người bằng cây bút chì, chỉ có thể kiềm chế cơn tức giận của mình.
"Các người thành công chọc giận tôi rồi, chờ phong ba bão táp đến như mong muốn đi!", Vương Hổ nhịn xuống lửa giận, mỉm cười rồi xoay người ra cửa.
"Vương tổng.", ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng gọi một tiếng.
Vương Hổ quay đầu, nhíu mày.
Tề Đẳng Nhàn bình Tình nói: "Chân của Đông Tình rất dài, ngực cũng rất mềm mại."
Vương Hổ nắm chặt nắm đấm, anh ta thà rằng hủy đi thứ mình không chiếm được còn hơn để người khác đoạt lấy.
Khớp xương kêu răng rắc giòn tan, một lát sau anh ta thả lỏng tay.
Thấy Vương Hổ không để ý đến, Tề Đẳng Nhàn có hơi thất vọng.
"Còn nữa..."
"Cẩn thận cái đầu của mình."
Vương Hổ ra khỏi cửa văn phòng một đoạn, Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Vương Hổ quay đầu cười mỉa với Tề Đẳng Nhàn: "Có giỏi thì đến lấy!"