“Vèo, vèo, vèo…”
Tề Đẳng Nhàn nghe rõ tiếng đạn sượt qua tai, sự nguy hiểm rõ rệt khiến hắn cũng phải sởn tóc gáy.
Tốc độ của hắn bỗng chốc nhanh hơn, tấm lưng căng chặt, cơ thể né trái né phải linh hoạt như một con rắn nước giữa sân vườn.
Sau đó hắn tới chỗ tường rào, vươn người nhảy lên trên đó.
Ngọc Tiểu Long cũng đuổi theo, dùng sức nhảy mạnh, kết quả vừa bám được vào đầu tường đã thấy Tề Đẳng Nhàn xoay người lại.
“Không xong, mình vội quá rồi!” Ngọc Tiểu Long thầm hoảng hốt và kinh ngạc, cô đang treo mình giữa không trung, nếu kẻ kia muốn sát hại cô thì cô rất khó chống cự được.
Tề Đẳng Nhàn đấm thẳng vào đầu Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long giơ tay ôm lấy đỉnh đầu, bị nắm đấm kia đánh trúng.
Cơ thể vẫn còn đang ở giữa không trung bỗng nhiên khựng lại rồi rơi xuống, bị cú đấm của Tề Đẳng Nhàn đấm cho rơi thẳng xuống tường.
Khi Ngọc Tiểu Long ngước lên, Tề Đẳng Nhàn đã biến mất.
Rất nhiều chiến sĩ cầm súng chạy tới sau lưng cô.
“Ngọc tướng quân, ngài không sao chứ?”
Mọi người vội vàng hỏi thăm tình hình của Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long nhìn xuống, đã có mấy chiếc xe jeep xuất phát từ doanh trại để đuổi theo kẻ đột nhập. Cô khẽ lắc đầu, rất khó để bắt kịp một cao thủ tầm cỡ thế kia trong hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt.
Cơn mưa sẽ xóa sạch mọi dấu vết.
“Tôi không sao, các anh không cần đuổi theo đâu. Với tình hình này thì các anh sẽ không bắt được một cao thủ ở trình độ như thế.” Ngọc Tiểu Long nói. “Đừng phí sức.”
Dù có là cô tự mình đuổi theo thì chỉ sợ cũng không tìm được.
Mọi người đều sửng sốt, sau đó thấy cũng hợp lý, dù sao đó cũng là bậc cao thủ mà đến Ngọc Tiểu Long cũng không thể cầm chân được.
Nếu người của họ đuổi theo thì hơn phân nửa sẽ trắng tay quay về mà thôi.
Chỉ cần nhìn khoảnh khắc ngắn ngủi ban nãy là biết, bao nhiêu khẩu súng trường đồng thời khai hỏa cũng không thể cầm chân hắn ta, có thể hiểu hắn ta đáng sợ đến mức nào.
Vẻ trầm tư hiện lên trong mắt Ngọc Tiểu Long, đối phương luôn phòng thủ trong thế bị động mà lại không chủ động tấn công một lần nào, có phải vì hắn sợ bị mình nhận ra?
Nhưng cô đã nhìn rõ gương mặt của kẻ ấy rồi mà…
Cô chưa từng gặp gỡ một ai tương tự như thế.
“Chẳng lẽ hắn đã thay đổi khuôn mặt và dáng người vốn có của bản thân?” Ngọc Tiểu Long nhíu mày.
Đúng lúc đó, tiếng kinh hô của một chiến sĩ khiến Ngọc Tiểu Long bừng tỉnh.
“Ngọc tướng quân, ngài Vương Hổ đã bị người ta giết chết rồi!”
Ngọc Tiểu Long cau mày, lập tức đổi hướng chạy về phía biệt thự giữa doanh trại nơi Vương Hổ đang trú tạm.
Từ khi bước vào doanh trại này, cô đã ngửi thấy mùi máu tươi như có như không giữa màn mưa hỗn loạn, nhưng lúc này mới thử tìm nguyên nhân.
Không ngờ đúng là đã có chuyện. Thực sự có người to gan lớn mật đến mức dám xông vào ngay giữa doanh trại quân đội để giết người!
Vừa vào phòng Vương Hổ, Ngọc Tiểu Long lập tức cau mày thật chặt.
Ngay cả những binh lính đã được huấn luyện đầy đủ xung quanh cũng thấy kinh tởm và buồn nôn khi chứng kiến cảnh tượng này.
Thi thể của Vương Hổ nằm trên đất, máu chảy ròng ròng, cái đầu của anh ta đã không cánh mà bay…
“Đừng phá hủy hiện trường, thử xem có tìm được dấu vân tay nào hay không.” Một trưởng quan trầm giọng nói.
“Không cần phí sức. Một cao thủ như kẻ đó sẽ không để lại dấu vân tay.” Ngọc Tiểu Long lại lắc đầu. “Nếu đã nâng cao trình độ của bản thân đến một mức độ nào đó thì sẽ kiểm soát được lỗ chân lông khắp cơ thể, lông tóc cũng không rụng, có muốn tìm một cọng lông cũng chẳng dễ gì đâu. Bỏ đi.”
Nói xong câu này, cô cũng cụt hứng, bèn xoay người sang phía khác rồi rời khỏi căn phòng đó.
Cô lấy điện thoại ra bấm số của Từ Ngạo Tuyết.
“Sao thế Tiểu Long, muộn thế này cậu còn gọi cho tớ làm gì vậy?” Từ Ngạo Tuyết tò mò hỏi, cũng không có vẻ bất mãn khi đang ngủ mà bị đánh thức. Đó là vì cô ta gần như chưa bao giờ nhận được điện thoại từ Ngọc Tiểu Long vào lúc muộn thế này.
Chỉ có một nguyên nhân khiến Ngọc Tiểu Long gọi điện cho cô ta vào giữa lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, nhất định đã xảy ra chuyện lớn!
Ngọc Tiểu Long trầm giọng nói: “Vương Hổ chết rồi.”
“Cái gì?!” Từ Ngạo Tuyết khiếp sợ, âm điệu cũng biến đổi.
Ngọc Tiểu Long thâm trầm đáp: “Không sai, anh ta chết rồi. Tớ đã tận mắt nhìn thấy. Đầu anh ta bị chặt mang đi.”
Từ Ngạo Tuyết không kìm được mà hít vào một hơi thật sâu, ngay cả da đầu cũng rét lạnh.
Một lúc sau cô ta thốt nên lời: “Chẳng phải anh ta nói anh ta đã trốn vào doanh trại quân đội rồi hay sao? Đừng bảo anh ta ra ngoài nên mới bị người ta chớp thời cơ giết hại đấy nhé?”
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Anh ta chết trong doanh trại quân đội, ngay tại phòng riêng của anh ta.”
Tay chân Từ Ngạo Tuyết lạnh toát. Khi Vương Hổ nói anh ta đang trốn trong doanh trại quân đội, cô ta cũng có cảm giác đối phương rất an toàn, chắc chắn không ai có thể làm gì được anh ta.
Nhưng cô ta không thể ngờ được rằng họ vừa mới trò chuyện cùng nhau lúc chiều nay, thế mà đến buổi tối anh ta đã bị người ta chặt đầu…
Thủ đoạn này quá kinh khủng!
“Chẳng lẽ là Tề Đẳng Nhàn?”
“Tên đó đã cảnh cáo Vương Hổ, nói rằng anh ta nên cẩn thận mà giữ lấy cái đầu anh ta…”
“Kết quả là vừa đến tối đầu Vương Hổ đã bị chặt mất.”
Từ Ngạo Tuyết kinh hãi nói, cô ta có cảm giác ngay cả chỗ ở hiện tại của mình cũng không còn an toàn nữa.
Ngọc Tiểu Long nhíu mày rồi trả lời: “Không biết có phải là hắn không… Tớ không xác định được, vì tối nay tớ đã thấy mặt hung thủ. Gương mặt đó hoàn toàn khác.”
Từ Ngạo Tuyết vừa nghĩ đã thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Cậu nên tìm một nơi an toàn mà trốn đi, cẩn thận gặp phải chuyện gì bất trắc.” Ngọc Tiểu Long nói.
Từ Ngạo Tuyết cũng hít một hơi sâu, đáp lại: “Vương Hổ đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu với Hướng Đông Tinh nên mới gặp chuyện bất trắc. Tớ chưa làm gì quá phận, hẳn họ sẽ không đối xử với tớ bằng biện pháp mạnh như thế.”
Từ Ngạo Tuyết thoáng bình tĩnh lại. Cô ta không sử dụng những thủ đoạn quá quyết liệt, hơn nữa còn có xuất thân là tiểu thư nhà họ Từ ở đế đô.
Nếu những người kia đối phó với cô ta bằng cái cách họ đã xử lý Vương Hổ thì ảnh hưởng sẽ rất lớn, dù đối phương có năng lực cao cường đến đâu cũng không chống đỡ nổi mưa sa bão táp sắp sửa ập đến trước mặt.
“Có điều tớ vẫn sẽ cẩn thận, phòng khi có ai đó bí quá hóa liều, chó cùng rứt giậu.” Từ Ngạo Tuyết lại nói thêm một câu.
Ngọc Tiểu Long khẽ ừ một tiếng: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, cũng nên tính toán xem phải đối phó với phản ứng của những người ngoài ra sao khi họ biết tin Vương Hổ bị giết chết.”
Từ Ngạo Tuyết chợt thấy lòng mình chua chát. Ban ngày Vương Hổ vừa tới tập đoàn Hướng thị diễu võ dương oai, đến tối anh ta đã bị kẻ khác chặt đầu, nếu chuyện này bị truyền đi thì chỉ sợ những người thuộc phe cô ta sẽ bàng hoàng lo lắng.
Doanh trại quân đội phản ứng rất nhanh, họ lập tức dọn dẹp hiện trường.
Tuy Ngọc Tiểu Long đã nói vậy nhưng họ vẫn mời chuyên gia giám định tới điều tra thử một lượt, kết quả là không tìm thấy nổi một cọng lông.
“Thủ pháp này… Chậc chậc chậc… Một nhát dao hạ xuống, tài tình tránh khỏi hai mạch máu dễ khiến máu phun trào nhất, sau đó đâm thẳng vào trái tim, máu không bắn ra lấy một giọt…”
Bác sĩ khám nghiệm tử thi vừa xem xét thi thể vừa không nhịn được mà cất lời khen ngợi.
Những người làm trong nghề này ít nhiều gì cũng có bệnh về tâm lý, trông thấy thủ pháp giết người tuyệt diệu và xuất sắc thì cũng có chút ngưỡng mộ hung thủ.
Vào khoảnh khắc ấy, Tề Đẳng Nhàn đã mang đầu Vương Hổ đến trước cổng nhà của Hướng Đông Tinh.
A Phúc ra mở cửa, trông thấy bộ dạng ướt như chuột lột của hắn thì hoảng hốt: “Tề tổng, anh đã đi đâu vậy?”