Người này, đúng là Văn Tư Thuận.
Đi theo Văn Tư Thuận, còn có hai cha con Từ An và Từ Dương.
"Văn Tư Thuận?!" Sau khi Tống Chí Mai nhìn thấy anh ta, sắc mặt lập tức biến đổi, kinh ngạc đến thốt thành tiếng.
Lý Vân Uyển hỏi: "Mẹ, người kia là ai?"
Tống Chí Mai trầm giọng nói: "Thiếu đà chủ của Long Môn tại Thượng Hải, Văn Tư Thuận…… Đồng dạng, cũng được người ta gọi với cái danh thiếu niên thiên tài!"
Người ở đây sau khi nhìn thấy Văn Tư Thuận đến, đều đồng loạt lắp bắp kinh hãi.
Mọi người đều biết, gần đây Tống Chí Mai và đà chủ đang tranh quyền, lúc này thiếu đà chủ chi nhánh Long Môn tại Thượng Hải tới, đoán chừng sẽ không có chuyện gì tốt.
"Thật là náo nhiệt, Tống phó đà chủ chỉ đến thành phố Trung Hải mà còn làm đến phô trương như vậy, thật là hiếm thấy!" Văn Tư Thuận cười ha ha đi đến, cao giọng nói.
Lực chú ý của mọi người đều chuyển lên người Văn Tư Thuận, người thanh niên này, khí chất xung quanh người anh ta tựa như có một loại ma lực có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người!
Chẳng qua, Tề Đẳng Nhân và Kiều Thu Mộng đều không để ý là ai đang tới, hai người vẫn như chốn không người mà khiêu vũ.
Tống Chí Mai nhìn Văn Tư Thuận, trên mặt hiện ra một tia ý cười, nói: "Thiếu đà chủ tự mình đến đây, sao lại không báo trước một tiếng, tôi đương nhiên cũng sẽ nghênh đón thiếu đà chủ ghé thăm!"
Văn Tư Thuận vẫn cười cười, nói: "Nào có dám? Tống phó đà chủ còn đang tranh quyền với cha tôi, thân là vãn bối như tôi sao có thể để bà tới đón tiếp?"
Lời nói Văn Tư Thuận tuy có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mọi người đều có thể nghe ra mùi thuốc súng trong đó.
"Chức danh đà chủ đương nhiên phải dành cho người có năng lực, Văn đà chủ đã quá già rồi, hơn nữa còn phạm phải quá nhiều sai lầm, làm mọi người không hài lòng là bình thường. Tôi như này không thể nói là có dị tâm được, chỉ có thể nói tất cả mọi thứ đều là vì chi nhánh Long Môn Thượng Hải." Nụ cười trên mặt Tống Chí Mai không thay đổi, dùng lời lẽ hung hăng đáp trả lại Văn Tư Thuận.
Mọi người sau khi nghe được mùi thuốc súng trong lời nói của hai người, đều không tự chủ được mà lui lại.
Cái đầm nước ở Long Môn quá sâu, bọn họ đều không muốn bị cuốn vào.
Thậm chí, một vài khách khứa được Tống Chí Mai mời đến đây đều có chút hối hận, sớm biết hôm nay sẽ phát sinh chuyện như vậy thì họ nhất định sẽ không tới.
Lỡ như bị Văn Tư Thuận ghi hận, cho rằng bọn họ và Tống Chí Mai là ở cùng một phe, nếu như giải thích không rõ ràng, đến lúc đó bị liên lụy, thì phải làm sao?
Ánh mắt Văn Tư Thuận đảo qua, nói: "Tôi biết mọi người tới nơi này là có nguyên nhân."
Người ở hiện trường đều im bặt, không ai dám đối diện với Văn Tư Thuận.
Khí chất của Văn Tư Thuận thực sự khiến cho người khác sợ hãi, một đôi mắt sáng đến chói loá, chỉ cần đối mắt với anh ta một chút sẽ bị lóa mắt đau đớn, cực kỳ khó chịu.
"Chẳng qua, mọi người xác định muốn đối địch với Văn Tư Thuận tôi sao?" Văn Tư Thuận cười như không cười mà quét mắt một vòng nhìn mọi người, hỏi.
Mọi người ở đây đều cảm thấy sởn tóc gáy, bọn họ tuyệt đối không muốn đối địch với một tên khủng bố như Văn Tư Thuận, như vậy chẳng khác gì đi tìm đường chết!
Uy danh của thiếu đà chủ Long Môn Thượng Hải Văn Tư Thuận, không ai không biết, không ai không hiểu?
"Chúng ta đương nhiên không muốn đối địch với thiếu đà chủ, nếu thiếu đà chủ không thích chúng tôi tham dự yến hội của quý bà Tống, chúng tôi sẽ lập tức rời đi!"
"Đúng vậy, thiếu đà chủ ngàn vạn đừng hiểu lầm, chúng tôi nào có lá gan đối địch với thiếu đà chủ chứ?"
"Chúng tôi chẳng qua là tới tham gia yến hội mà thôi, căn bản không có mục đích gì khác, thiếu đà chủ nhất định phải hiểu!"
Mọi người đều sôi nổi mở miệng, phủi sạch quan hệ của mình với Tống Chí Mai, miễn cho bị Văn Tư Thuận ghi hận.
Sau khi Văn Tư Thuận nghe những lời nói như thế, trên mặt lộ ra một nụ cười vừa lòng.
Trái lại gương mặt Tống Chí Mai đã biến thành màu đen, âm trầm đến khó coi.
Bà ta đã rất vất vả, tốn hết bao nhiêu công sức để mời những người này đến, thế mà ngay lúc này lại sôi nổi phủi sạch quan hệ với bà ta, chỉ cần Văn Tư Thuận nói thêm một câu nữa thôi, bọn họ sẽ lập tức rời khỏi đây!
Lý Vân Uyển cũng nhíu mày, cảm thấy có chút khó chịu, Tống Chí Mai dù sao cũng là mẹ ruột của cô ta, bà ta bị Văn Tư Thuận vả mặt trước mặt nhiều người như vậy, cô ta là con gái bà ta sao có thể không cảm xúc?
"Trước đó cũng có một tên thiếu đà chủ tên Trần Hùng Phi tới thành phố Trung Hải diễu võ dương oai, kết quả là bị đánh đến thừa sống thiếu chết rồi cong đít bỏ chạy như một con chó." Lý Vân Uyển bất thình lình mở miệng nói.
Mọi người sau khi nghe được lời này của Lý Vân Uyển, đều nhịn không được mà hít sâu một hơi, cô ta chỉ là một người phụ nữ trong giới thượng lưu, vậy mà lại dám nói chuyện như vậy với Văn Tư Thuận?
Sắc mặt Tống Chí Mai cũng khẽ biến dạng, chắn ở trước mặt Lý Vân Uyển một chút, thấp giọng quát lớn nói: "Vân Uyển, đừng có nói lung tung!"
Văn Tư Thuận nghe được lời này của Lý Vân Uyển, lại ha hả cười, chăm chú nhìn lại, trong ánh mắt còn mang theo vài phần thưởng thức.
"Không tồi không tồi, không hổ là con gái của Tống phó đà chủ, quả thật là có khí phách, dám nói chuyện với tôi như vậy, cô là người đầu tiên!" Văn Tư Thuận cười nói.
Tống Chí Mai trầm giọng nói: "Thiếu đà chủ, con gái của tôi không hiểu chuyện, nói ra những điều không nên nói, ngài đừng để trong lòng, ân oán của chúng ta, chúng ta tự mình giải quyết là được."
Văn Tư Thuận không tỏ ý kiến, bắt đầu rải bước xung quanh.
Những nơi anh ta đi qua, các khách khứa đều sôi nổi nhượng bộ lui về sau, không dám nói gì.
Sau một lát, Văn Tư Thuận lúc này mới quay đầu lại, cười với Tống Chí Mai, nói: "Tống phó đà chủ, bà tổ chức tiệc khoa trương như vậy, còn không phải là vì để đạt được càng nhiều sự ủng hộ, tiện cho bản thân chiến thắng trong tranh đấu, thuận lợi thượng vị hơn sao?"
"Chỉ là, kết quả bà cũng thấy rồi đó……"
"Chỉ cần một ngày Văn Tư Thuận tôi còn ở đây, ý tưởng này của bà chỉ sợ vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực, chung quy chỉ có thể là ý tưởng mà thôi!"
"Chỉ cần một câu của tôi, những khách khứa mà bà mời đến, sẽ không có một người dám nào ở lại!"
Sau khi Tống Chí Mai nghe được lời này Văn Tư Thuận, bà ta trầm mặc xuống, đích xác theo như lời của Văn Tư Thuận nói.
Sức uy hiếp của anh ta quá mạnh mẽ, chỉ cần một câu của anh ta, khách khứa ở hiện trường, phỏng chừng sẽ thật sự không có mấy người tình nguyện ở lại!
Súng bắn chim đầu đàn.
Lúc này, cho dù là người nguyện ý ủng hộ Tống Chí Mai, đều không tính đứng ra bênh vực Tống Chí Mai, tránh làm cho Văn Tư Thuận tức giận.
"Thậm chí, dù là An đà chủ mà bà trăm phương nghìn kế muốn mượn sức, hiện tại cũng là người ủng hộ của tôi!" Văn Tư Thuận ha ha cười, duỗi tay chỉ vào Từ An, lớn tiếng nói.
Từ An hơi gật đầu với Tống Chí Mai, không nói gì.
Ánh mắt Tống Chí Mai càng thêm ảm đạm hơn một chút.
Văn Tư Thuận đường: "Hơn nữa, cái mạng này của bà, tôi tùy thời đều có thể thu lại. Bởi vì, nơi này là thành phố Trung Hải, trong tay bà không có nhiều con bài để đánh như ở Thượng Hải!"
Ngay lúc anh ta nói những lời này, Tống Chí Mai cảm thấy da đầu mình chợt lạnh, bà tà cảnh giác lên.
"Bà âm thầm mượn sức Dương gia ở Thượng Hải tôi cũng biết rõ, chẳng qua, bà cảm thấy sẽ hữu dụng sao?" Văn Tư Thuận lại thả ra một quả bom nặng.
Ánh mắt Tống Chí Mai lạnh đi, lạnh lùng nói: "Thiếu đà chủ nói nhiều như vậy, rốt cuộc có mục đích gì, không ngại nói thẳng ra cho tôi nghe một chút chứ!"
Văn Tư Thuận chắp hai tay sau lưng, bộ dáng phong phạm trông như cao nhân, nhàn nhạt nói: "Ý của tôi là muốn giết Tống phó đà chủ, miễn cho cha tôi luôn đau đầu với đám cấp dưới muốn tạo phản như bà."
"Shhh……"
Mọi người đều hít sâu một hơi, không nghĩ tới Văn Tư Thuận dám nói chuyện này ra với vẻ mặt đạm nhiên như vậy.
Chẳng qua, đúng là anh ta có năng lực để tự tin như vậy, không có người dám nghi ngờ anh ta trên phương diện này.
Tống Chí Mai nghe vậy sắc mặt lập tức căng chặt, Lý Vân Uyển phía sau bà ta cực kỳ phẫn nộ, cảm thấy cái trên trước mặt này thật biết giả bộ, thật muốn đấm bể đầu chó của anh ta!
"Nhưng sau khi tôi nhìn thấy con gái của Tống phó đà chủ, lại muốn thay đổi chủ ý." Văn Tư Thuận đưa ánh mắt dừng xuống trên người Lý Vân Uyển, hơi hơi mỉm cười.
Hiện trường ồ lên một mảnh……