*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Tình Ca chơi bắn cung với một vài người bạn ở bãi tập bắn cung, những người xung quanh cô ấy, đương nhiên đều là con cháu cán bộ cấp cao
Khi Tề Đẳng Nhàn đến, vừa lúc Hoàng Tình Ca đặt cung xuống, nhìn thấy trang phục của hắn không thể nhịn được cười nói: “Như thế nào anh lại ăn mặt giống như một ông chú nhỏ vậy?”
Tề Bình Nhàn nhún vai nói: “Chẳng lẽ không đẹp trai sao?”
“Tình Ca, người này là ai vậy?”
Một cô gái hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn có chút không thiện cảm, giống như là đang đánh giá một con cóc ghẻ vọng tưởng ăn thịt thiên nga.
Hoàng Tình Ca nói: “Một người bạn tốt, tôi tìm anh ấy có chút chuyện cần thương lượng.”
Tề Đẳng Nhàn tù lâu đã quen với những kẻ nhìn bề ngoài xem thường người khác, nên mặc kệ.
Hoàng Tình Ca trực tiếp dẫn Tề Đẳng Nhàn đến một khu nghỉ ngơi ngồi xuống, sau đó chọn hai ly cà phê Blue Mountain đắt đỏ, chuẩn bị cùng hắn nói chuyện.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, tôi rất bận đấy!” Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Tôi biết, tôi biết, anh là người rất bận rộn a!” Hoàng Tình Ca mím môi cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ tóc mái trên trán, tạo cho người ta cảm giác đẹp không sao tả được.
Tề Đẳng Nhàn đối với cô ây không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng điều này cũng không cản trở tâm trạng ngắm nhìn mỹ nữ của hắn.
Như lão đại gia nói: “Tôi mỗi ngày đều phải nhìn nữ nhân, bởi vì nhìn nữ nhân, có thể khiến tôi hạnh phúc về thể chất và tinh thần!”
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy bản thân nhìn nhiều mỹ nữ một chút, ít gặp những kẻ ngốc như Lâm Từ Long, có lẽ có thể sống lâu trăm tuổi.
Hoàng Tình Ca trầm ngâm một lát, lúc này mới cười nói:”Là như này, bác cả tôi muốn đầu tư vào tập đoàn Hướng Thị, hỏi anh còn thiếu vốn không.”
Tề Đẳng Nhàn mới gặp qua Hoàng Văn Đào vài ngày trước đây, bây giờ Hoàng Tình Ca liền tới hỏi hắn về chuyện này, làm cho hắn có chút kinh ngạc.
Nhưng mà, hắn suy nghĩ lại trong chốc lát cũng đã hiểu ra.
Trước đây, hắn tự mình đến nhà Hoàng Văn Đào cùng Hoàng Văn Lãng huynh đệ hai người họ nói qua việc hủy bỏ đầu tư.
Tuy nhiên, Hoàng Văn Lãng không coi ra gì, Hoàng Văn Đào càng không coi ra gì, chỉ cho rằng hắn là vì giảm bớt áp lực cho tập đoàn Hướng Thị mà đến.
Hiện tại thì sao, vốn của Hoàng Văn Đào đã bị mắc kẹt, nhất định sẽ thua lỗ toàn bộ khoản đầu tư này, tổn thất này, khiến cho ông ta rất đau lòng.
Ngay từ đầu không nghe lời Tề Đẳng Nhàn nói, Hoàng Văn Đào đến TianLai Capital với khuôn mặt già nua, lại muốn nói chuyện đầu tư kiếm tiền, thật đúng là không có mặt mũi.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nhờ tới cháu gái Hoàng Tình Ca người có quan hệ không tệ với Tề Đẳng Nhàn tới hỏi câu này.
Hoàng Kỳ Bân tự nguyện giúp đỡ, dù sao anh ta và Tề Đẳng Nhàn có thể nói là bạn chí cốt sau khi trải qua một đêm ở Thủy Hội.
Nhưng Hoàng Văn Đào cảm thấy anh ta không đáng tin cậy, nhờ vả người khác loại chuyện này, vẫn là để cho một mỹ nữ xinh đẹp làm sẽ thỏa đáng hơn, nhiệm vụ đương nhiên liền rơi xuống trên người Hoàng Tình Ca.
“Nói thật thì, không thiếu.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
Hoàng Tình Ca cũng không ngạc nhiên, các doanh nghiệp khác đều đi khắp nơi để xin vốn, nhưng tập đoàn Hướng Thị không cần thiết a, năm mươi tỷ đồng, con mẹ nó giàu nứt đố đổ vách a...
Hoàng Tình Ca thở dài nói: “Thực sự, cũng trách tôi với anh trai tôi lúc trước không quá coi trọng chuyện này. Nếu không, nếu tôi khuyên bảo bố tôi với bác cả, nói không chừng bọn họ sẽ hồi tâm chuyển ý!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Thời điểm đó, Hoàng đại tiên sinh không tín nhiệm tôi, vậy cũng bình thường, không có gì đáng trách. Cho dù cô đi khuyên bảo, đoán chừng cũng không có tác dụng.
Hoàng Tình Ca chỉ có thể cố gắng thuyết phục nói: “Anh xem, có thể để bác cả tôi đầu tư vào không? Bác ấy đã cố gắng gom góp thế chấp tài sản, có thể góp vốn khoảng một tỷ.”
Giá trị là giá trị, tiền mặt là tiền mặt.
Có một số ông chủ lớn giá trị tài sản lên đến hàng trăm tỷ, nhưng tiền mặt trong tay có lẽ cũng chỉ khoảng vài triệu thì không có gì lạ.
Hoàng Văn Đào ném nhiều tiền như vậy vào liên minh kinh tế Từ Thị mà không làm gì, còn có thể gom góp được mười tỷ đoán chừng cũng là liều cái mạng già, nói không chừng là dùng cả mối quan hệ của em trai mình Hoàng Văn Lãng từ ngân hàng nào đó gom góp được một chút...
Lúc nói lời này, sắc mặt Hoàng Tình Ca đỏ bừng, hiển nhiên cũng cảm thấy xấu hổ.
Cách làm như vậy, đồng nghĩa với việc nhặt tiền tại cửa vào.(ý nói đây không phải một cuộc giao dịch 1:1, mà giống như một cơ hội kiếm lời nhanh chóng)
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hoàng Tình Ca, trầm mặc im lặng.
“Không được thì thôi, thỏa thuận không thành thì vẫn hết lòng quan tâm giúp đỡ nhé, chúng ta vẫn là bạn tốt!” Hoàng Tình Ca cười nói.
“Thỏa thuận thành công thì không phải là bạn tốt sao?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười hỏi ngược lại một câu.
""Nếu thành công, chúng ta có thể thử làm người yêu của nhau a!” Hoàng Tình Ca đá đá nhẹ đôi chân dài của mình, chiếc quần thể thao hơi bó sát, tôn lên đôi chân thon dài mượt mà trắng trẻo xinh đẹp.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, nói: “Thực tế như vậy a!”
Hoàng Tình Ca nói: “Có cái gì thực tế, anh có thực lực có năng lực, anh làm bạn trai của tôi cũng không thiệt thòi, cha tôi với bác cả tôi cũng chắc chắn giơ hai tay tán thành.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được rồi được rồi, biết thành ý của cô rồi.”
“Chuyện người yêu coi như xong đi, tôi giữ thể diện cho cô, cô cũng đã ra mặt nhờ vả tôi, tôi cũng ngại từ chối.”
“Nhưng mà, tôi cũng có một điều kiện.”
Hoàng Tình Ca nói: “ Anh nói thử xem!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông ta có thể đầu tư tiền vào, nhưng mà không thể thu hồi tiền ngay sau khi kết thúc thương chiến, nhất định phải có thời hạn, ngắn nhất lấy năm năm kỳ hạn như thế nào?”
Hoàng Tình Ca lập tức nhảy dựng lên, nói muốn tham khảo ý kiến của Hoàng Văn Đào, vội vàng cầm điện thoại di động sang một bên gọi điện thoại.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới.
Hắn là bạn của Hoàng Tình Ca, Tề Đẳng Nhàn vốn chuẩn bị chào hỏi.
Nào nghĩ đến đối phương trầm mặt xuống lạnh lùng nói: “Cách Hoàng Tình Ca xa một chút, cô gái như cô ấy, không phải ngươi loại rác rưởi như mày có thể vọng tưởng đâu!”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, sau đó giơ tay nói với Hoàng Tình Ca: "Này này này, Hoàng Tình Ca, chúng ta vẫn cứ là người yêu nhau đi!"
Hoàng Tình Ca đang gọi điện thoại, nghe nói như thế, cho rằng hắn chỉ là đang nói đùa, quay đầu lại mĩm cười lịch sự với Tề Đẳng Nhàn.
“Con mẹ nó...” Người đàn ông kia giận tím mặt, hận không thể đá một chân vào mặt của Tề Đẳng Nhàn.
Cô gái vừa nãy mới nói chuyện đi tới, hờ hững nói: “Lỗ Thiếu chính là công tố viên cấp cao trẻ tuổi nhất của thành phố Trung Hải, tôi khuyên anh tốt nhất không nên trêu chọc anh ấy, nói không chừng, anh sẽ hối hận!”
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng, công tố viên cấp cao thật lợi hại a, không biết so với mình chuẩn tướng trẻ tuổi nhất quốc gia thì ai lợi hại hơn nhỉ.
Lỗ Nam nói: “ Bác cả của Hoàng Tình Ca hiện tại cần tiền, tao có thể giới thiệu cho ông ta một nguồn vốn tốt, mày làm được không. Cho nên, đừng nghĩ về việc đó nữa, sớm cút đi, tránh cho một lát nữa tao cho mày xấu mặt, không có chỗ chui xuống.”
Hoàng Tình Ca lúc này đã nói chuyện điện thoại xong, đang quay trở lại.
“Hai người nói chuyện gì vậy?” Hoàng Tình Ca hỏi.
Lỗ Nam cười ha ha nói: “Không có gì, cùng vị huynh đệ này tán gẫu.”
Hoàng Tình Ca oh một tiếng, Lỗ Nam liền nói: “Chúng ta đi bắn tên trước, cậu nói chuyện xong thì mau tới đây, còn thiếu một ván chưa xong đâu.”
“Được.” Hoàng Tình Ca đồng ý.
Đợi đến sau khi Lỗ Nam cùng cô gái kia rời đi, Hoàng Tình Ca mới nói: “ bác cả tôi đồng ý, đừng nói năm năm, mười năm đều không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể đồng ý để cho bác ấy đầu tư.”