Tuyệt Thế Cường Long

Chương 414:




Kỹ thuật lái xe của Trần Ngư cũng không chê vào đâu được. Cách lái xe này của cô ấy không hề giống với kiểu “nữ tài xế” bình thường, có thể nhìn ra được, hình như cô ấy cũng từng bỏ công sức ra tập luyện.
Khi đi qua một khúc cua, một chiếc xe gắn máy vẫn bám riết ở đằng sau, Tề Đẳng Nhàn bất thình lình mở cửa xe, thuận thế đá một cái lên cửa xe ô tô.
Cửa xe ở trong nháy mắt chạy đến lớn nhất, mặt sau xe máy đột nhiên không kịp phòng ngừa, trực tiếp đụng vào mở ra cửa xe thượng, phịch một tiếng vang lớn, cửa xe bay đi ra ngoài, xe máy cũng trực tiếp bị đâm bay, trên xe người, càng không cần phải nói……
Cánh cửa mở ra góc tối đa chỉ trong tích tắc, chiếc xe gắn máy phía sau không kịp đề phòng đã tông thẳng vào cánh cửa đang mở. Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa ô tô văng ra, chiếc xe gắn máy cũng bị tông trực diện, tên lái xe cũng phải chịu chung cảnh ngộ
“Giờ thì hay rồi, có muốn trả về xưởng cũng không trả được nữa!” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười khổ.
Hay ông trời đã sắp đặt, khiến cho hắn cả đời chỉ có thể lái Aston Martin?
Đã tới nước này rồi, hắn còn không quên bỡn cợt đôi câu, tâm thái thực sự vô cùng đáng nể.
Tề Đẳng Nhàn vừa chỉ huy Trần Ngư lái xe, vừa lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, sắp xếp rất nhiều chuyện cùng một lúc.
“Hình như bình xăng đã bị đạn bắn phải, đang chảy xăng đó!” Trần Ngư nhìn về phía đồng hồ đo lường, thấp giọng nói.
“Không sao hết, chạy được tới đâu thì chạy.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn về phía sau, bảo Trần Ngư giảm vận tốc xe lại một chút.
Lúc này, một chiếc xe tải lớn đột ngột xuất hiện ở phía trước, sau đó phanh gấp, đột ngột dừng lại giữa đường.
Trần Ngư không kịp trở tay, tuy rằng cô ấy đã đạp phanh rất mạnh, nhưng hai chiếc xe vẫn không tránh khỏi va chạm. Một tiếng “đoàng” vang lên, thảm án lớn nhấn nhân gian đã xảy ra…
Ngay lúc này, túi khí an toàn của xe hơi lập tức bung ra, đập thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư.
Cặp kính của Trần Ngư bị đập cho nát bươm, mảnh vỡ của gọng đâm một nhát vào sống mũi, máu tươi chảy ròng ròng, nhuộm đỏ túi khí an toàn màu trắng.
Tề Đẳng Nhàn cũng không khá hơn được bao nhiêu, hắn đột nhiên bị túi khí đập vào người, cộng với tác động của va chạm, hắn cảm thấy mày váng mắt hoa, suýt nữa thì hôn mê.
“Khổ thật đấy, nữ tài xế quả nhiên là không đáng tin…” Tề Đẳng Nhàn mắng thầm trong lòng, vội giơ ngón tay lên.
Móng tay của hắn bật ra như dao, quẹt qua và cắt vào túi khí, “bụp” một tiếng, túi khí bị đâm cho nổ tung, giải thoát cho hắn khỏi tư thế khó cử động.
Tề Đẳng Nhàn nhanh nhẹn giơ ngón tay ra dẹp cả túi khí an toàn ở ghế lái cho Trần Ngư, cởi bỏ đai an toàn của cô ấy. Hắn ôm nách Trần Ngư, kéo cô ấy xuống khỏi chiếc xe con.
Tề Đẳng Nhàn còn bị đâm cho mày váng mắt hoa, bên tai vẫn còn ong ong, huống chi là Trần Ngư. Bây giờ cô ấy yếu ớt đến nỗi không thể mở nổi mắt, cả khuôn mặt toàn là máu tươi, thấu kính vỡ vụn găm thẳng vào làn da trắng nõn.
“Tôi sắp chết rồi ư?” Trần Ngư không nhịn được mà rên rỉ, vô cùng đau khổ.
“Không chết được đâu, chỉ là mấy vết thương nhỏ mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt mà cười, ôm Trần Ngư đi về phía lề đường.
Đúng lúc này, có một tên nhảy từ trên xe tải xuống.
Tên này chừng bốn mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy, dáng người gầy gò nhưng săn chắc, hai mắt có thần, đôi bàn tay to gầy trơ cả xương, xương nắm tay gần như đã lộ ra ngoài thịt.
Tề Đẳng Nhàn có thể cảm nhận được, người này nhìn có vẻ chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên thực tế đã hơn tuổi, chẳng qua khí huyết và kinh mạch của ông ta bị bịt kín, già mà không yếu, không nhìn ra mà thôi.
Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn cũng có thể nhìn ra một vài đặc điểm trên người ông ta, trong lòng cũng bắt đầu có phán đoán.
Người này hẳn là đà chủ ở phân đà Thượng Hải của Long Môn, Văn Dũng Phu!
“Cậu là Tề Đẳng Nhàn có phải không?” Văn Dũng Phu nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhẹ giọng hỏi.
“Ông là đà chủ của Long Môn phân đà Thượng Hải sao? Là cha của Văn Tứ Thuận ư?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi.
Văn Dũng Phu từ tốn gật đầu, ông ta nói: “Không tồi, đúng vậy!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Thật đúng là đánh được thằng con thì thằng cha xuất hiện, cũng thú vị ra phết đấy!”
Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không ngờ Văn Dũng Phu tới đây trả thù muộn như vậy.
Đương nhiên Văn Dũng Phu đã muốn ra tay từ lâu, nhưng sau khi bàn luận với đám người ở Long Môn, ông ta quyết định dành việc trả thù vào thời khắc quyết định ngày hôm nay.
“Tôi đã muốn lấy cái mạng chó của cậu để báo thù cho con trai tôi từ lâu, nhưng mãi chẳng có thời cơ.”
“Hôm nay đúng là vừa đẹp, đánh chết cậu xong, tôi sẽ giết cả người phụ nữ họ Trần này.”
Văn Dũng Phu đi về phía trước một bước, quần áo thình lình bị gió thổi bay, quanh người xuất hiện một dạng khí chất đáng nể sợ.
Tề Đẳng Nhàn không thể không cảm thấy kinh ngạc, chẳng ngờ tên Văn Dũng Phu này cũng là một vị cao thủ lợi hại, nhưng danh tiếng lại chẳng hề có, còn không vang dội bằng con trai Văn Tư Thuận của ông ta.
Rất dễ hiểu, người này cố ý giấu dốt, khiến cho kẻ khác không đề phòng ông ta!
Tề Đẳng Nhàn cười bảo: “Ai đánh chết ai còn chưa chắc đâu.”
Văn Dũng Phu cười lạnh: “Nếu là ngày thường, cậu còn có thể tự tin nói ra được lời này. Nhưng kẻ địch trước mắt cứ ập đến hết đợt này đến đợt khác, thể lực của cậu cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, cậu nghĩ mình vẫn có thể đánh lại tôi sao?”
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn thoáng thay đổi, tên Văn Dũng Phu này có vẻ còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của hắn, là cao thủ vô cùng hiếm gặp.
Lời này của ông ta cũng có lý, đúng là hắn đã tiêu hao không ít thể lực.
Thể lực và tinh lực của loài người không phải là vô hạn, cho dù là Tề Đẳng Nhàn, dưới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, sao có thể sung sức như lúc ban đầu được nữa chứ?
Trần Ngư lau máu trên khuôn mặt mình, cô ấy nói: “Đà chủ của phân đà Thượng Hải ở Long Môn, Văn Dũng Phu phải không? Tôi với ông không thù không oán, nếu như ông giết tôi, ông không sợ bị Trần gia báo thù sao?”
“Nếu như bị Trần gia làm khó dễ, cho dù là toàn bộ Long Môn cũng không thể giữ được ông đâu!”
“Tới chuyện này mà ông cũng không hiểu sao?”
Văn Dũng Phu nói: “Đương nhiên là tôi hiểu rõ, nhưng sau khi cô chết, Trần gia làm khó dễ, những người khác chưa chắc đã không đề phòng! Hôm nay tôi muốn cô phải chết, muốn khiến cho Trần gia nổi điên.”
Sau khi nói xong câu này, ông ta lại tiến thêm một bước về phía trước.
Ông ta cũng rất cẩn thận, bởi vì ông ta biết Tề Đẳng Nhàn là một cao thủ, không thể khinh nhờn! . Trang gì 𝙢à hay hay 𝑡hế ﹍ T 𝚁 u 𝙈 T 𝚁 𝑼 𝖸 𝑬 N﹒Vn ﹍
Hơn nữa ông ta cũng hiểu rõ, Tề Đẳng Nhàn là một tay rất giỏi trong việc tập kích bất ngờ, lợi dụng thần lực trời sinh của bản thân để đánh cho kẻ khác trở tay không kịp. Nếu như để hắn giành được thế chủ động trong trận chiến này, rơi vào thế hạ phong, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Sắc mặt Trần Ngư trắng nhợt, quả nhiên chuyện này không thể xem thường, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, trong đầu bất chợt xuất hiện một ý tưởng
Rất rõ ràng, thế lực muốn đối phó với Trần gia đã cấu kết với kẻ thù của Tề Đẳng Nhàn.
Nếu như cô ấy chết ở Trung Hải, Tề Đẳng Nhàn cũng không thể thoái thác tội của mình, trong khốn cảnh này, rất có thể hắn cũng ra thất bại thảm hại.
Hơn nữa, sau khi cô ấy qua đời, Trần gia sẽ điên cuồng báo thù, tất nhiên sẽ bị người ta nắm bắt được sơ hở.
Đây đúng là nước đi nhất tiễn song điêu, vừa có thể tính kế Trần gia, lại vừa hãm hại được Tề Đẳng Nhàn, ai có thể tạo ra cục diện như vậy, giăng cái bẫy lớn như vậy cơ chứ?
“Cậu cứ chạy thử xem, dù sao mục tiêu chính của tôi ngày hôm nay, cũng là cô ta.” Văn Dũng Phu cười nói, bàn tay siết chặt.
Trần Ngư tái mét mặt, Tề Đẳng Nhàn bèn trấn an cô ấy: “Tôi sẽ không bỏ rơi bạn bè của mình.”
Dứt lời, bước chân hắn dồn dập, “phịch” một tiếng, xương sống lưng phát ra âm thanh như dây cung đứt, thân thể lướt đi như gió thu quét lá rụng.
Sau một bước ngắn, hắn đã ở ngay trước mặt Văn Dũng Phu!
Khoảng cách giữa hai người không đến một mét, đều ngồi xổm một cách ung dung, quả đúng là “Khởi phục tồn thân nhược bôn mã, lăng không hư đỉnh thần hình khai”(1).
Nếu hai người đồ đệ trông thấy tình cảnh này, bọn họ có thể được mở mang tầm mắt ít nhiều.
Trước tình cảnh này, hắn là người tung ra nắm đấm trước tiên!
Cú đấm này có cự ly công kích rất xa, nhưng tốc độ ra chiêu lại cực nhanh, cực gọn, không một tiếng động, ngay cả âm thanh xé gió của nắm đấm cũng không xuất hiện, tốc độ này khiến cho người ta khó mà tình được vào mắt mình!
(1) Khởi phục tồn thân nhược bôn mã, lăng không hư đỉnh thần hình khai: Tạm dịch là “Thế ngồi xổm như phi ngựa nước đại, xung quanh là thinh không mà như có bóng dáng của thần linh”, ý chỉ người có thể lực, khí thế kinh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.