*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nắm đấm còn chưa tới nơi, trên quần áo của Văn Dũng Phu đã xuất hiện một dấu tay năm ngón!
Nhưng ông ta không hề nghe được chút âm thanh nào của đòn đánh này, điều này khiến cho ông ta vô cùng kinh ngạc.
“Không có tiếng sấm nhưng lại có sét, đã đạt tới cảnh giới như vậy rồi sao? Bây giờ tuổi cậu còn rất trẻ, thật đúng là đáng sợ mà!” Hai mắt Văn Dũng Phu ngay lập tức sáng gấp mười lần khi nãy, hình ảnh Tề Đẳng Nhàn được ông ta thu gọn vào trong mắt.
Đối mặt với nắm đấm có uy lực như đạn pháo này, Văn Dũng Phu chọn cách dùng cứng đối cứng, mà lui về phía sau, tạm lánh đòn này.
Văn Dũng Phu lùi về sau mấy mét liền, lui tới tận đầu xe tải.
Tề Đẳng Nhàn đuổi giết không tha!
Lúc này, chân của Văn Dũng Phu nâng lên, ông ta đạp về phía sau, đá lên mặt lốp xe tải!
“Uỳnh!”
Một tiếng động lớn vang lên, lốp xe tải bẹp dúm trong nháy mắt, hơi xăng cũng bắt đầu rỉ ra.
Văn Dũng Phu nhấc cánh tay phải, nương theo lực đẩy mà nghiêng người, nắm đấm phăm phăm lao về phía cổ Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn nhấc tay phải lên, hóa thành dạng con hổ đang ôm đầu, khuỷu tay lập tức giơ lên trên, dùng đòn “Hổ Ôm Đầu” để đỡ nắm đấm của Văn Dũng Phu.
Nắm đấm của Văn Dũng Phu đập vào khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn, ông ta cảm thấy sức mạnh của đối phương lớn kinh khủng khiếp, như thể hắn sắp đánh cho ông ta bay lên trời vậy.
Vì vậy, ông ta chặn đòn bằng một cú đá thẳng, sau đó lùi lại một bước và dựa vào đầu xe tải!
“Rầm!”
Lại là một tiếng vang lớn, Văn Dũng Phu đập mạnh lưng vào đầu xe tải, như thể một người khổng lồ thép đã va vào đầu xe.
Đúng lúc này, chiếc xe tải nặng hơn chục tấn rung lắc dữ dội hai ba bận, trên thân xe được chế tạo bằng thép xuất hiện một vết lõm hình người sâu hoắm ở đằng sau lưng ông ta.
Tác dụng của lực là tương hỗ, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không phải siêu nhân phản vật lý có thể khiến Newton lật tấm ván quan tài ra mà chứng kiến, vì vậy hắn cũng bị đánh lui về phía sau hai bước.
Vừa lùi tới bước thứ hai, hắn đột nhiên khựng một chân lại, chân sau chạm đất, mũi giày ma sát với mặt đất, hiện tượng ma sát bắt lửa, khiến cho khói đen bốc lên, Với cách này, hắn ổn định lại cơ thể ngay lập tức.
Văn Dũng Phu lại đá chân lên xe tải, “uỳnh” một tiếng, cánh cửa xe vỡ vụn, ông ta mượn phản lực này, dồn sức lao về phía Tề Đẳng Nhàn.
Ông ta lập tức đứng ngay trước mặt Tề Đẳng Nhàn, hai gót chân quét đất, vung nắm đấm như mũi tên bật khỏi dây cung, cả hai nắm đấm đều lao thẳng vào chỗ hiểm của Tề Đẳng Nhàn!
Cánh tay hắn bắt đầu ra đòn, đầu tiên bật ra, sau đó vung lên, rồi lại dùng một lực kinh hồn mà đấm thẳng. Lực của cú đấm khiến ống tay áo rộng của Văn Vĩnh Phúc bay lất phất, suýt chút nữa đã nát bươm.
Với một cú đấm như vậy, nếu người tung đòn không rèn sức bền của cột sống và kiểm soát "con rồng lớn" này, vậy thì sẽ không thể tạo ra động lượng và hiệu quả như vậy!
Võ công của Văn Dũng Phu quả thực cao hơn Văn Tứ Thuận đến mấy lần, hơn nữa lối đánh của ông ta vô cùng xảo quyệt và kinh nghiệm thực chiến cũng rất phong phú, đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói, ông ta có thể được coi là kỳ phùng địch thủ.
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không phải loại người sợ đương đầu với kẻ mạnh, hai tay hắn lại hóa thành hình dạng vuốt hổ, lập tức ấn xuống, sau khi đụng độ với nắm đấm của Văn Dũng Phu, một cánh tay khác lại chụp lấy mặt ông ta, tựa như mãnh hổ leo núi!
“Thằng nhãi này rõ ràng là cao thủ đánh nội quyền, nhưng đụng đến ngoại quyền và cách thế võ khác, nó cũng vô cùng thành thạo!” Văn Dũng Phu thầm than trong lòng.
Lúc này đây, cả hai đang lấy cứng đối cứng, dốc hết sức lực, bốn tay đụng độ với nhau, nội tạng, cơ bắp, xương cốt đều đang hoạt động không ngừng nghỉ, ám kình được vận dụng triệt để, cả hai đều muốn giết chết đối phương càng sớm càng tốt.
Trong nháy mắt này, Trần Ngư đứng ngoài chứng kiến cũng có thể nghe được tiếng tim đập như nổi trống kia, hơn nữa máu của hai người họ chẳng khác nào sông dài biển rộng, thậm chí còn có thể phát ra tiếng sục sôi.
Văn Dũng Phu liên tiếp dùng lực của mình để đè ép Tề Đẳng Nhàn bằng hai bàn tay kia, ông ta biết rằng sức đánh từ nắm đấm của đối phương đã cạn, nếu đòn tiếp theo không phải đòn từ cùi chỏ, thì cũng sẽ là chiêu thức khác.
Nhưng vào lúc này, mãnh hổ Tề Đẳng Nhàn lại “leo” về phía trước, di chuyển theo đúng cách thức của loài hổ!
“Mạnh đấy nhỉ?” Văn Dũng Phu cười lạnh, những nắm đấm tiếp tục được tung ra.
Một đấm này, tất nhiên có thể đánh cho Tề Đẳng Nhàn hỏng hết kinh mạnh, sau đó nhân cơ hội này đánh chết hắn!
Nhưng khi ông ta tung ra nắm đấm, lại phát hiện có cái gì không đúng, tư thế của Tề Đẳng Nhàn là dạng hổ hình, mà ngón tay lại giống như móng vuốt đại bàng!
Chỉ trong chớp mắt, các ngón tay Tề Đẳng Nhàn đồng loạt biến thành một màu đen tuyền vô cùng đáng sợ, giống như bàn tay của xác chết từ ngàn năm trước, tựa như móng vuốt của quỷ dữ đến từ âm giới, vừa nhìn đã thấy âm khí dày đặc, khiến cho người ta hết cả hồn.
Nắm đấm của Văn Dũng Phu đập vào lòng bàn tay Tề Đẳng Nhàn, cánh tay Tề Đẳng Nhàn run lên, lập tức đầy vết bầm tím, rõ ràng hắn đã bị thương không hề nhẹ ở các thớ cơ và gân cốt.
Nhưng nắm tay của Văn Dũng Phu cũng bị các ngón tay của Tề Đẳng Nhàn khoét cho mấy lỗ sâu hoắm!
“Không hay rồi, là Ưng Trảo Thiết Bố Sam, sao thằng nhãi này lại biết nhiều môn võ công như vậy?” Trong lòng Văn Dũng Phu, mồ hôi đang lạnh chảy ròng ròng, ông ta nghĩ bụng: “Hơn nữa nó cũng đã trải qua rất nhiều trận chiến, vậy mà thể lực vẫn còn dồi dào đến thế!”
Công phu này của Tề Đẳng Nhàn có được là nhờ hắn luyện tập bất kể ngày đêm, mỗi ngày hắn đều buộc sợi dây thừng lớn xoắn bằng keo đàn hồi thành một nút quanh bàn tay và chỉ dùng ngón tay để cởi trói, sau mỗi một lần luyện tập, ngón tay của hắn đều nát bươm, máu thịt lẫn lộn.
Văn Dũng Phu biết tình hình trước mắt đã đi đến nước sống còn, cổ tay ông ta run lên, dùng thêm một chút lực, nện thẳng vào chính giữa lòng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn!
“Uỳnh!”
Một tiếng rền vang, nơi tiếp xúc giữa bàn tay của hai người họ bắt đầu xuất hiện những giọt nước li ti, những giọt nước này đều là mồ hôi.
Ông ta tung ra cú đấm này, bỗng có cảm giác bàn tay Tề Đẳng Nhàn như vừa xuất hiện một cái bọc nhỏ, đều được ngưng tụ từ khí huyết. Sau khi đấm cú này, ông ta không thấy bàn tay hắn bị văng ra, ngược lại là chính bàn tay ông ta đã trở nên tê dại khi đụng vào lòng bàn tay của hắn.
“Võ Đang Chưởng Tâm Lôi?” Văn Dũng Phu chửi bới loạn xạ trong lòng, ông ta không thể nào nắm bắt được con đường võ học của người trước mắt, nó được pha tạp quá nhiều.
“Hự!”
Trong miệng Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên phát ra một tiếng rống to, tiếng hét này lớn đến nỗi đất đá trên mặt đường cũng xóc nảy liên hồi.
Trần Ngư bịt kín lỗ tai của mình, lùi ra sau mấy bước liên tiếp, cảm thấy trong đầu mình ong ong, như thể màng nhĩ sắp bị âm thanh này chọc thủng.
Tiếng gầm giận dữ này vừa dứt, Tề Đẳng Nhàn tức khắc sục sôi ý chí, khí thế áp đảo chẳng khác nào Sở Vương tay không kéo núi năm xưa!
Tề Đẳng Nhàn bóp chặt nắm đấm của đối phương mà tiến về phía trước, dán thẳng vào cánh tay của mình, toàn thân tràn trề khí lực.
Văn Dũng Phu cũng biết rõ mạng của mình đến đây là tận, trong quá trình Tề Đẳng Nhàn áp sát mình, ông ta liều mạng đấm thẳng, cố hết sức để thoát ra khỏi bàn tay của Tề Đẳng Nhàn!
Cơ thể của hai người va chạm với nhau, những âm thanh lớn và đáng sợ lại tiếp tục vang lên.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cả hai đều kiệt sức, cơ thể của họ lại va mạnh vào nhau, sau đó cả hai đều bay ngược lại không trung.
“Máu, máu của ai đây?”
Khoảnh khắc ngã văng ra xa, Văn Dũng Phu trông thấy máu tươi đang lơ lửng trên không trung, trong lòng tức khắc kinh hãi.
Bây giờ thần kinh của ông ta đang tập trung cao độ, ông ta thậm chí không thể cảm nhận được chút đau đớn nào.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã ý thức được, máu này chính là của ông ta… Bởi vì ông ta vừa định vung cánh tay ra để tiếp đất an toàn. Khi định vung tay, ông ta hoảng hồn phát hiện ra, cánh tay của ông ta đã biến mất?
Tập trung nhìn cho kỹ, ông ta trông thấy Tề Đẳng Nhàn đang ôm một cánh tay to lớn, giống như một cụ ông đi dạo chợ mua đồ ăn cầm theo một chiếc móng giò lợn lớn từ cửa hàng thịt…
Vừa quay đầu lại, Văn Dũng Phu liền thấy cánh tay phải của mình đã bị chém đứt lìa, trông vào đó, ông ta có thể nhìn thấy máu thịt, có thể nhìn thấy các thớ cơ, xương cốt, mạch máu không đều. Sau đó, cơn đau dữ dội ập đến như thủy triều, ngập tràn trong não ông ta, khiến toàn thân ông ta bắt đầu co giật.
Ông ta biết, nếu như ông ta bị nỗi đau đớn này đánh bại, vậy thì cái chết chính là điều không thể nghi ngờ…
Vì thế, khi tiếp đất, ông ta lăn trên mặt đất hai vòng, để lại máu tươi đầy đấy, tay trái ra sức chống đất, dùng chút sức lực cuối cùng, tung ra độc chiêu “Sanh Thuyền Kính” tới, khiến cho cơ thể lùi về sau tới hơn mười mét.