Chỉ trong một khắc khi đối đầu trực diện với Tề Đẳng Nhàn, thần hồn của Triệu Hằng Vũ đã phải chịu thương tổn nặng nề, khiến cho đòn đánh như rồng như hổ ban nãy cũng đã yếu đi đôi chút!
Đối mặt với một đòn cuồn cuộn ào tới trước mặt mình như sóng cả, anh ta thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ý định lẩn trốn!
Cũng may thương của Từ Ngọc Giai cũng đủ nhanh đủ mạnh, khi Tề Đẳng Nhàn xoay người lại, nó đã kịp hướng về phía sườn eo của hắn!
Nếu như đầu thương đâm trúng người, chắc chắn phần thận sẽ bị đâm thủng.
Tề Đẳng Nhàn không do dự một chút nào, hai chân vẫn thi triển bát quái bộ, như thể lướt đi giữa bùn lầy trơn trượt, chỉ hai bước đã tránh xa tận ba mét.
“Chạy đi đâu!” Triệu Hằng Vũ lấy lại tinh thần, anh ta gầm lên giận dữ, như mãnh hổ xuống núi mà đuổi giết Tề Đẳng Nhàn.
Vừa lao đến gần, giao thủ với Tề Đẳng Nhàn, hai quyền mà anh ta đánh ra đều bị hắn làm chệch hướng.
Nhưng quyền pháp của Triều Hằng Vũ không đơn giản như vậy, sau hai quyền lại là hai quyền khác, mỗi cú đấm đều díu vào nhau như tằm xuân nhả tơ.
“Thông Bối Triền Quyền đã thất truyền nhiều năm đây sao? Tên Triệu Biện Tử này cũng có chút bản lĩnh, dạy được tên đồ đệ như thế này!” Tề Đẳng Nhàn thầm kinh ngạc trong lòng.
Hắn lấy chưởng làm đao, bát quái chưởng vốn xuất phát từ đao pháp, chưởng của hắn sắc bén vô cùng, liên tiếp cắt đứt đòn đánh của Triệu Hằng Vũ, hóa giải được rất nhiều quyền trọng yếu!
Từ Ngọc Giai đã tới gần, phát động tấn công cách đó hai mét hơn, trường thương trong tay liên tục đâm thẳng, đánh vào sau eo, phần hông, và cả hai chân, cùng với hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn.
Cho dù là Tề Đẳng Nhàn một cao thủ cự phách, nhưng trước những đòn công kích này, hắn cũng khó mà chống đỡ nổi, phía trước phải đối đầu với Triệu Hằng Vũ, sau lưng lại phải lo né trường thương của Từ Ngọc Giai.
Mới chỉ có hai chiêu, hắn đã không chịu được nữa, đành phải xoay thân, hóa thành hình rồng, lướt thẳng ra xa tận năm mét!
Trong những người ngồi ở bên bàn ăn, chỉ có Ngọc Tiểu Long có thể nhìn thấy rõ ràng.
Từ Ngạo Tuyết và Hướng Đông Tinh đều không theo kịp tốc độ này, cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hay là ai đang chiếm thế thượng phong.
Động tác của bọn họ thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi dây thần kinh thị giác của người thường không thể nào theo kịp.
Ngọc Tiểu Long vô cùng căng thẳng, ngón tay khẽ gập lại, trong lòng thầm nghĩ: “Công phu của tên Tề Đẳng Nhàn này thật sự rất lợi hại! Hai người Từ Ngọc Giai và Triệu Hằng Vũ mà dám đơn đã độc đấu với anh ta, nhất định sẽ thua ngay từ chiêu đầu.”
“Nhưng nếu hai người họ liên thủ thì khác.”
“Thông Bối Triền Quyền của Triệu Hằng Vũ là bộ chiêu cận chiến, chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ bị anh ta chớp thời cơ đánh gãy tay.”
“Trường thương hai mét của Từ Ngọc Giai là vũ khí công kích ở cự ly xa, lực sát thương rất lớn, dù chỉ sơ sảy một chút, trên người sẽ xuất hiện một vết thủng lớn ngay.”
“Hai người này liên thủ quả đúng là thiên thời địa lợi, rất khó nắm bắt được cơ hội!”
Cô vẫn còn đang ngẫm nghĩ, giữa sảnh lại xuất hiện biến động lớn.
Từ Ngọc Giai tay cầm trường thương, chiếm được quyền ra đòn trước, khi Tề Đẳng Nhàn đáp đất, ông ta lập tức đuổi theo, trường thường dài gần hai mét lật tức ra đòn!
Ánh kim của cây thương lập loè, khiến cho người ta không trông rõ cây thương lao tới theo góc độ nào.
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa thay đổi tư thế, lập tức nương vào cú lướt khi nãy của mình, tiếp tục dùng chân đá văng ra đầu thương.
Đầu thương vừa mới bay ra được hai tấc, Từ Ngọc Giai lại tức khắc áp cổ tay mình lại, đầu thương áp xuống, đánh thẳng về phía yết hầu của Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn thuận thế lui về sau một bước, sau đó lại tiếp tục mượn lực, nhấc chân lên đá thêm một cái, “uỳnh” một tiếng, hắn đá văng ra đầu thương.
Cẳng chân vừa tung đòn của Tề Đẳng Nhàn hạ xuống, đương nhiên để lộ rất nhiều sơ hở, Triệu Hằng Vũ thừa cơ nện một đòn “Yến Tử Tam Sao Thủy” từ phía sau cây thương của Từ Ngọc Giai!
Với thân pháp của anh ta, có thể phá vỡ ba băng ghế đá dài xếp cách nhau mười mét, chưa đến hai dây, toàn bộ cơ thể đã có thể xuyên phá ba băng ghế dài bằng đá tảng.
Nếu như ở trong tình huống một đối một, Tề Đẳng Nhàn có giơ chân cao một chút cũng không sao, nhưng hắn đang một đánh hai!
Triệu Hằng Vũ nắm bắt cơ hội này, thừa dịp chân hắn vẫn chưa chạm đất mà ra đòn, chỉ cần va chạm nhỏ thôi là có thể phá hỏng thế cân bằng của hắn, sau đó lập tức đánh hắn chết tươi.
Cao thủ đối đầu, thường phân thắng bại trong thời khắc này!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn tập võ từ nhỏ, đã sớm thân kinh bách chiến, sao có thể không lường trước được điều này?
Khi làm cai ngục ở U Đô, nhiều tên trùm sò khát máu như vậy đều phải ngả mũ khâm phục hắn, đây là điều mà người bình thường có thể làm được hay sao?
Triệu Hằng Vũ lao ra từ phía trường thương, vồ lấy Tề Đẳng Nhàn như hổ vồ mồi. Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa hạ chân, thậm chí còn bật cả chân lấy đà lên!
Hắn nhảy thẳng lên không trung!
Đây là điều tối kỵ trong thực chiến!
Nếu như đã bay lên không trung, coi như mặc cho người ta làm thịt.
Cho dù chưa bị đánh chết ngay trên không trung, thì khi tiếp đất, hắn cũng sẽ bị hao tổn khí huyết dẫn tới không giữ được trọng tâm, rất dễ bị đối thủ nắm bắt thời cơ mà đánh bại.
“Cậu chết chắc rồi!” Triệu Hằng Vũ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn phạm phải sai lầm lớn như vậy thì thét lên điên loạn, dùng một đòn “Long Toản Thiên”, đánh về phía hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng khi Tề Đẳng Nhàn lăng mình lên không trung, hắn cũng không ngồi chờ chết, mà tiếp tục đổi chân, đá thẳng về phía bàn tay của Triệu Hằng Vũ!
Cú đầu tiên, hắn đá thẳng vào giữa lòng bàn tay của Triệu Hằng Vũ, khiến anh ta đau đến nỗi trắng bệch cả mặt, miệng cũng không kìm được tiếng rên rỉ.
Lực của cẳng chân bao giờ cũng lớn hơn lực tay một chút.
Triệu Hằng Vũ còn chưa kịp ra chiêu thứ hai, Tề Đẳng Nhàn đã đổi chân khác, cú thứ hai, hắn đá thẳng vào vòm ngực của anh ta!
Triệu Hằng Vũ không kịp nghĩ ngợi, giơ tay lên để che ngực, bảo vệ lồng ngực, xòe ra toan bắt lấy bàn chân của Tề Đẳng Nhàn, nhưng lực chân này tiếp tục khiến mặt mày anh ta tái nhợt.
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn đá cú thứ ba!
Cú này chọc thẳng vào yết hầu!
Triệu Hằng Vũ ớn lạnh trong lòng, anh ta đã chịu hai cú đá, khí lực hao tổn nghiêm trọng, chỉ e không có sức đỡ cú thứ ba này!
Cũng may còn có Từ Ngọc Giai, ông ta giương thương bạc, đầu thương chọc thẳng vào lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn.
Trong nháy bắt này, bàn chân Tề Đẳng Nhàn buông lỏng, đổi đá thành đạp, thân thể cũng mất đi sức thăng bằng trên không, bị sức hút của trái đất kéo xuống dưới!
Hắn đứng một chân lên đầu thương, như thể mượn lực, lại bật lên trên không, đá vào vùng háng của Triệu Hằng Vũ.
Triệu Hằng Vũ mới kịp thở một hơi, ưỡn ngực hóp bụng, khí tụ đan điền, tránh được cú đá này, đồng thời cũng vận lực đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn!
Trước quyền này, Tề Đẳng Nhàn cũng vừa hay tiếp đất, cơ thể chưa lấy được trọng tâm, đây là thời điểm có nhiều sơ hở nhất.
Nhưng hắn vừa tiếp đất đã đá hậu, chân trước bỗng nhiên duỗi thẳng, đã vào đũng quần Triệu Hằng Vũ, cơ thể cũng nhún xuống một nhịp, trọng tâm dịch đến chân trước, thuận lực đá chéo, nửa người đều xuyên qua giữa hai chân Triệu Hằng Vũ.
Cánh tay của hắn giơ lên, vừa hay chạm vào hạ bộ Triệu Hằng Vũ, trong lúc đó, hắn cũng gập vai, cong người, bộ vị kiên cố va mạnh vào phần háng của Triệu Hằng Vũ!
Lần này hắn chọn cách khó hơn!
“A!!!”
Triệu Hằng Vũ gào ầm lên như con heo bị chọc tiết, toàn thân bay thẳng lên không trung trước đòn của Tề Đẳng Nhàn, khuôn mặt ngập tràn sự đau đớn và khiếp sợ.
Đòn đánh khi tiếp đất này của hắn quả đúng là nước đi của thánh thần, không kẻ nào lường được!
Cho dù là Ngọc Tiểu Long khi nãy cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn sẽ bị Triệu Hằng Vũ đánh trúng khi tiếp đất, không chết thì cũng tàn phé.
Ai mà ngờ được hắn có thể biến hóa linh hoạt như vậy!