Tuyệt Thế Cường Long

Chương 434: Tôi sẽ cố gắng!”




Những ngày kế tiếp vô cùng bình yên.
Tề Đẳng Nhàn an tâm tĩnh dưỡng thân thể, công việc vẫn diễn ra như cũ, tập đoàn Hướng thị vững bước tiến lên, hoàn thành những công đoạn cuối cùng.
Tốc độ tiến bộ của Dương Quan Quan có thể nói là thần tốc, khiến cho Tề Đẳng Nhàn cũng phải thầm líu lưỡi.
Nếu phát hiện ra cô ta sớm một chút, vậy thì thành tựu trong tương lai sẽ vô cùng đáng nể, đương nhiên, bây giờ cũng chẳng kém gì.
Dương Quan Quan nắm được Ngũ Hành Quyền rất mau, sau đó lại học Nhập Phách Quyền, nếu như muốn luyện quyền pháp thành thạo, vậy thì đầu tiên phải luyện Phách Quyền.
Luyện tốt Phách Quyền, những “Toản”, “Băng”, “Pháo”, “Hoành” đều có thể dễ như trở bàn tay.
Tiến độ của Hoàng Sung có vẻ chậm hơn so với Dương Quan Quan đôi chút, cũng chẳng có cách nào, năng khiếu là thứ mà sự siêng năng khó mà bù đắp được.
“Từ hôm nay trở đi, giờ tan tầm mỗi ngày, cô hãy tới tìm tôi, phải luyện thêm.” Sau buổi luyện công, Tề Đẳng Nhàn dặn Dương Quan Quan.
“Được.” Dương Quan Quan đồng ý.
Cô ta cũng cảm nhận được cơ thể mình đã có nhiều thay đổi, thậm chí tinh thần và diện mạo cũng bắt đầu biến hóa.
Cô ta cảm thấy lá gan của mình lớn hơn không ít, hiện tại nhớ lại rất nhiều chuyện, cô ta trở nên rộng lượng hơn nhiều. Hơn nữa, nỗi sợ với một vài chuyện cũng dần biến mất.
Mỗi khi cảm thấy sợ hãi, cô ta sẽ tung ra một đòn Phách Quyền, sau đó mọi cảm xúc tiêu cực đều tiêu tan hết.
Mấy ngày nay Tề Đẳng Nhàn ban ngày thì luyện công với Hoàng Sung và Dương Quan Quan, sau đó đến Sư Đoàn 81 sắp xếp huấn luyện một chuyến, nếu tâm trạng tốt sẽ trở về công ty, nếu tâm trạng không tốt thì hành động tùy ý một chút.
Cuộc sống này diễn ra vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cho hắn cảm thấy không quen lắm.
“Sắp đến tết rồi, năm nay không biết cha có định quay về nhà ngục hay không.” Tề Đẳng Nhàn nhìn lịch để bàn, chỉ biết cảm thán thời gian trôi thật là nhanh.
Thời điểm tan tầm, mọi người đều bận rộn tăng ca, Tề Đẳng Nhàn giảm bớt lượng công việc của Dương Quan Quan, để cô ta có nhiều thời gian luyện công hơn.
Dương Quan Quan mặc đồ thể dục màu trắng, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, có vẻ rất thoải mái, thanh tân.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Giai đoạn huyến huyện tiếp theo sẽ rất khó khăn, không khác nào tra tấn cơ thể, cô nhất định phải kiên trì mới được.”
Dương Quan Quan nói: “Tôi sẽ cố gắng!”
Tề Đẳng Nhàn lấy một đống roi bằng da trâu ra, hắn nói: “Quyền pháp của cô cần phải tự giác rèn luyện mỗi ngày. Tiếp theo đây, tôi sẽ rèn luyện gân cốt của cô.”
Nói xong lời này, hắn ném roi da trâu vào thùng nước, không bao lâu sau, roi da đã ướt sũng.
Trông thấy roi da ướt đẫm, ai cũng cảm thấy căng thẳng, hơn nữa roi da này lại còn được bộc chặt.
“Hôm nay luyện lực ngón tay, tháo bỏ toàn bộ.” Tề Đẳng Nhàn ném roi da trâu ra trước mặt Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan cảm thấy chuyện này quá đơn giản, nhưng vừa giơ tay, cô ta đã cảm thấy có gì không đúng lắm!
Roi da rất trơn, chỉ có thể miễn cưỡng dùng đầu ngón tay để mở ra, hơn nữa nút thắt còn khá chặt, lại còn ướt, trở nên càng chặt chẽ hơn, kéo ra không dễ chút nào.
Cô ta dùng súc chín trâu hai hổ, vất vả lắm mới cởi được chiếc roi đầu tiên.
Sau đó, cô ta nhận ra ngón tay mình đã đỏ ửng, móng tay dường như sắp bật máu đến nơi, nỗi đau đớn khôn tả kéo đến.
Tề Đẳng Nhàn khoanh chân ngồi ở bên cạnh, một tay chống cằm, nhàn nhã nhìn cô ta, hắn nâng tay ra hiệu: “Tiếp tục!”
Dương Quan Quan cắn chặt răng, cầm lấy cây roi da thứ hai, bắt đầu gỡ rối, bây giờ cô ta đã đổi sang hai ngón tay khác, khó khăn còn lớn hơn nữa.
Mười phút sau, cô ta tháo bỏ chiếc thứ hai trong tình trạng đổ mồ hôi đầm đìa, có cảm giác ngón tay mình như bị rút gân, bàn tay như mắc phải Parkinson, run rẩy liên tục.
Cô ta giương mắt nhìn, trước mặt vẫn còn hơn hai mươi cây roi da y hệt!
Da trâu này dính nước, quá khó cười, mỗi một lần bởi bỏ đều phải moi ngón tay vào sâu bên trong mới kéo ra được, hơn nữa nút thắt còn rất chặt, muốn cởi bỏ rất phí sức.
“Luyện kiểu này sẽ không khiến tôi bị bong gân luôn đấy chứ?” Dương Quan Quan nhịn không được nghi ngờ nói.
“Lấy đâu ra nhiều câu vô nghĩa như vậy, không luyện thì cút!” Tề Đẳng Nhàn đen mặt, lạnh giọng nói.
Dương Quan Quan bĩu môi, cúi đầu cởi nút thắt thứ ba.
Lúc này cô ta cố hết sức, nhưng ngón tay không có sức lực, hơn nữa đau đớn vô cùng. Có điều sợ bị Tề Đẳng Nhàn mắng, cô ta chỉ đành gắng chịu.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đây còn xem như đơn giản, sau này bôi dầu trơn cho cô gỡ, như vậy mới là kêu trời trời không biết.”
Dương Quan Quan nghe được thì khiếp sợ vô cùng, nhưng cô ta lại cắn răng, cảm thấy bản thân đã nhịn được lâu như vậy, bỏ dở nửa chừng thì quá đáng tiếc, nhất định phải kiên trì!
Hôm nay, Dương Quan Quan đã mở tổng cộng mười sáu nút thắt, tới cây cuối cùng, phải dùng đến miệng mới tháo ra được.
Vừa buông tay đã thấy ngón tay đều trầy xước, móng tay đều nát bươm, hãy còn rướm máu.
“Được rồi, hôm nay liền đến đây thôi, lại đây, để tôi xức thuốc cho cô một lát, ngày may sẽ luyện thân phát.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt bảo.
Dương Quan Quan giơ đôi tay run lẩy bẩy ra, Tề Đẳng Nhàn duỗi tay nắm lấy, khiến cô ta đau đớn gào lên.
Tề Đẳng Nhàn bôi sẵn nước thuốc đặc chế trong tay, bôi lên thì cay xè, mát xa được một lát, Dương Quan Quan cảm thấy ngón tay ấm áp hơn, nỗi đau đớn được đến giảm bớt.
Nhìn kỹ một lát, máu ứ lại bên trong móng tay dần biến mất với tốc độ mắt thường trông thấy được, tốc độ khôi phục quả thực kinh người.
“Đừng từ bỏ, thật ra cô rất có tài luyện võ.” Tề Đẳng Nhàn nhéo tay cô ta, khích lệ một câu.
“Thật vậy sao?” Dương Quan Quan phấn chấn: “Khi trước anh còn nói tôi là thứ rác rưởi vô dụng đó!”
“Ha ha, có sao? Tôi đâu phải người hà khắc như vậy!” Tề Đẳng Nhàn xụ mặt.
Dương Quan Quan khinh bỉ trong lòng, gia hỏa này dám nói mà không dám nhận, đúng là quá đáng!
Tề Đẳng Nhàn nói: “Thời gian tới hãy ăn đồ có nhiều protein một chút, vitamin phải dùng, những ngày kế tiếp sẽ rất mệt, là thời khắc trọng đại để luyện thành công phu!”
Dương Quan Quan nói: “Được, tôi nhất định sẽ không lơi lỏng!”
Tề Đẳng Nhàn vỗ tay cô ta, nói rằng: “Bàn tay nhỏ này thật mềm mại.”
“Cút!”
Dương Quan Quan lập tức rút tay về, trong lòng khinh bỉ hắn, tên nhóc này, chỉ e vắt óc mãi không nghĩ ra phương pháp luyện ngực nhỉ?
Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị đùa giỡn tiếp mấy câu, di động lại vang lên, lấy ra nhìn, hắn thấy số của Từ Ngạo Tuyết.
Cuộc điện thoại này tới cũng thật là muộn.
Hiển nhiên, Từ Ngạo Tuyết không cam lòng, sau khi trở về Đế Đô, cô ta vẫn làm ra vài trò phản khác vô dụng, nhưng cuối cùng vẫn bị áp chế hết.
Cuối cùng cô ta cũng chỉ đành bó tay chịu trận, gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, nếu cuộc điện thoại này tới muộn hai ngày, vậy thì tập đoàn Từ thị tại Đế Đô sẽ đi tới bước đường phá sản, đóng cửa.
“Tôi nghe điện thoại đã.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói, sau đó đi qua một bên.
Hắn kê điện thoại bên tai, mỉm cười nói: “Ơ kìa, đây không phải Từ tổng sao, sau bỗng dưng lại gọi tới hỏi thăm tôi thế? Chuyện giữa cô và Ngọc Tiểu Long đã được giải quyết ổn thỏa chưa?”
Hắn vừa mở miệng đã giết người không dao, khiến cho Từ Ngạo Tuyết cảm thấy ghê tởm vô cùng, chỉ muốn thò tay qua ống nghe mà bóp chết hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.