Tên lưu manh nọ bị Dương Quan Quan đánh vào hạ bộ, hét thảm một tiếng, trực tiếp kẹp chân lại, che háng rồi ngã thẳng ra đất.
Tên con đồ cuối cùng trông thấy Dương Quan Quan đáng sợ như vậy thì cũng không tránh được hoảng sợ, gã túm băng ghế để ở bên cạnh, ném mạnh vào đầu cô ta!
Dương Quan Quan hít sâu một hơi, sải bước về phía trước, giơ tay chém về phía tên nọ!
Chiếc ghế rơi xuống bị cú đấm của cô ta đập nát, nắm đấm giáng mạnh vào trán tên lưu manh, tạo ra một âm thanh rất lớn, khiến tên khốn đó ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
Giải quyết xong những người này, Dương Quan Quán có chút sững sờ.
Lúc này tim cô ta đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng, adrenaline tiết ra nhanh chóng.
Khi đánh đám người đó, trong đầu cô ta không có quá nhiều suy nghĩ, các loại hành động đều được vận dụng từ trong tiềm thức. Giờ phút này phục hồi tinh thần lại, cô ta mới phát hiện, đám người kia đều đã nằm xuống.
“Không tồi không tồi!” Tề Đẳng Nhàn vỗ tay nói.
“Lợi hại lợi hại!” Hoàng Sung cũng vỗ tay liên tục.
Đối với một lính đặc chủng từng thân kinh bách chiến như Hoàng Sung, hạ mấy tên côn đồ cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nhưng trước khi theo Tề Đẳng Nhàn luyện võ, Dương Quan Quan chỉ là một cô gái trói gà không chặt, bây giờ đã có thể hạ gục mấy gã lưu manh.
Những người ăn sáng xung quanh cũng sững sờ, không thể tin được một cô gái thanh tú lại sở hữu thân thủ lợi hại như vậy.
Có một đám côn đồ say khướt tụ tập, một người bình thường có lẽ không đối phó được nhưng Dương Quan Quan lại giải quyết rất dễ dàng.
Dương Quan Quan không khỏi kinh ngạc: “Tôi đã lợi hại như vậy rồi sao?”
Mặc dù cô ta cảm thấy tay mình có chút đau sau khi tung Phách Quyền đấm nát băng ghế vừa rồi. Nhưng trong lòng cô ta vẫn rất hưng phấn, chút đau đớn này tất nhiên không là gì cả.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Đó là tất nhiên, cho nên sau này phải tự tin lên một chút, kiên cường lên một chút, đừng để người ta coi là quả hồng mềm mà bắt nạt.”
Dương Quan Quan gật đầu lia lịa, cảm thấy rất vui vẻ vì sức mạnh mà mình vừa có, quả nhiên, luyện võ có thể đem tới lòng can đảm.
“Các người làm gì vậy hả? Dám ẩu đả trên đường, trong mắt có còn vương pháp hay không!” Ngay vào lúc này, mấy người bảo vệ của công viên này xuất hiện, cao giọng quát bọn họ.
“Thưa ngài, đây không phải là lỗi của tôi, là bọn họ khiêu khích tôi trước, cho nên tôi mới động tay động chân.” Dương Quan Quan vô tội xua hai tay, lo lắng giải thích.
Bảo vệ của công viên khẽ nhướng mày, lạnh giọng nói: “Bọn họ khiêu khích cô thì cô được quyền đánh bọn họ à?”
Một tên lưu manh trên mặt đất la ó: “Anh rể ơi, con đàn bà này tàn nhẫn quá, chúng em đã kịp làm gì đâu, vậy mà nó đã ra tay đánh bọn em, anh nhất định phải bắt con nhãi này lại nhé!”
Dương Quan Quan vừa nghe đã hiểu ra ngay, hóa ra tên bảo vệ của công viên này có quen biết với đám lưu manh đã bị cô ta đánh gục, thậm chí còn có quan hệ họ hàng thân thích.
“Cái đồ vô dụng nhà mày, bảo mày bình thường ít ra ngoài lêu lổng với đám bạn trời đánh đi, bây giờ đến cả đàn bà con gái cũng không đối phó được, có mặt mũi nói chuyện ở đây à?” Tên bảo vệ dẫn đầu giận tím mặt, đã một phát vào người tên lưu manh kia.
Giáo huấn em vợ của mình xong xuôi, gã ta ngẩng đầu lên, nói với cấp dưới của mình: “Giải cả đám bọn họ ra chỗ bốt an ninh đi!”
Dương Quan Quan thấp giọng nói: “Thưa ngài, ngài có hiểu lầm gì chúng tôi không?”
Tên bảo vệ công viên lạnh lùng nói: “Cô dám nghi ngờ tôi à? Cô đánh người giữa đường, tạo thành ảnh hưởng không tốt cho xã hội, cô cảm thấy bản thân mình làm đúng rồi chắc?”
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Là bọn họ khiêu khích trước, chúng tôi chẳng qua là xuất phát từ sự tự vệ mà thôi. Hơn nữa, chúng tôi còn bận việc, anh đừng có làm bừa nữa.”
“Tôi làm bừa á?”
“Cậu nói chuyện thì chú ý một chút!”
“Tôi làm vậy là chấp pháp theo lẽ công bằng!”
“Lập tức đưa hai tay ra sau đầu, ngồi xổm xuống cho tôi, theo chúng tôi về sở cảnh sát điều tra!”
Tên bảo vệ công viên tỏ vẻ khinh thường, cảm thấy ba người ngồi ở quán ven đường ăn bánh bao, vừa nhìn đã biết chẳng có ô dù gì, cũng không sợ đắc tội.
Huống chi em vợ của gã ta đã bị đánh cho tàn tạ như vậy, thể nào cũng phải lột da bọn họ ra được, bằng không sau này còn ai nghe lời gã nữa?
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Anh không chọc vào tôi được đâu, anh chắc chắn mình muốn làm như vậy sao?”
“Cậu là cái thá gì? Có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Mau làm theo lời tôi nói, nếu không chính là cản trở người thi hành công vụ đó!” Gã bảo vệ lạnh giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn còn chưa nói lời nào, ven đường đã xuất hiện một chiếc xe jeep, cửa sổ xe dần hạ xuống.
Chiếc xe này là của chiến bộ!
Xe dừng lại ở một quán nước ven đường, một nữ sĩ quan anh dũng từ trong xe nhảy xuống.
Sau khi vị sĩ quan này xuống xe, cô ta đi thẳng đến chỗ Tề Đẳng Nhàn, khi đứng trước mặt Tề Đẳng Nhàn, cô ta đột ngột dừng lại, giơ tay chào theo quân quy.
“Tề chuẩn tướng, tôi làm theo mệnh lệnh đến đây đón anh!” Nữ giáo quan thấp giọng nói.
Tên bảo vệ công viên vừa nãy còn nói chuyện rất ngạo mạn, khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bỗng tái nhợt đi.
Đối phương vậy mà lại là người của chiến bộ, hơn nữa còn là một chuẩn tướng… Vậy khi nãy gã đã gây ra chuyện gì vậy hả?
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nữ sĩ quan duỗi tay đưa ra một phong thư.
Tề Đẳng Nhàn tiện tay nhận lấy, hắn nói: “Mỗi cái này thôi à?”
Nữ giáo quan nói: “Sau khi Tề chuẩn tướng xem xong, mời lập tức phản hồi lại cho tôi, để tôi báo lại với cấp trên!”
Tề Đẳng Nhàn mở ra nhìn, sau đó tỏ vẻ khó chịu mà bĩu môi, nói: “Chuyện này tôi lười lắm.”
Nữ sĩ quan vô cùng sửng sốt, cô ta nói: “Tôi nên trả lời như vậy ạ?”
“Cô cứ nói là tôi từ chối, vậy là ổn mà!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nhàn nhạt đáp.
Nữ sĩ quan cười khổ một tiếng, đáp lại: “Đã rõ!”
Nói xong lời này, nữ sĩ quan lập tức lên xe rời đi.
Tề Đẳng Nhàn quay đều nhìn mấy tên cảnh sát tuần tra còn đang ngẩn tò te, hắn hỏi: “Còn muốn đưa chúng tôi tới sở cảnh sát nữa không? Nếu không thì chúng tôi xin phép đi đây nhé!”
“Không cần không cần, là đám người kia khiêu khích trước, đều là bọn họ sai, lát nữa tôi sẽ xử lý bọn họ!” Cảnh sát tuần tra vội vàng đồng ý.
Tề Đẳng Nhàn khẽ cười, thanh toán tiền cho Dương Quan Quan, sau đó nghênh ngang rời đi.
Sau khi ba người rời đi, tên cảnh sát điều tra lại đá vào bụng em vợ mình, tức giận nói: “Mắt chó của mày để đâu mà lại chọc vào người như vậy hả? Mày sướng quá không chịu được à?"
Cũng may đám người Tề Đẳng Nhàn không truy cứu, điều này khiến gã ta thở phào nhẹ nhõm, nếu không, chuyện này quả đúng là tai họa lớn đổ lên đầu gã.
Đi trên đường, Hoàng Sung dè dặt hỏi: “Sư phụ, vừa nãy nữ sĩ quan kia thật là xinh mà, không xin số điện thoại sao?”
Cậu ta vừa nói đến đây đã cảm thấy bị ai đá vào mông, quay đầu lại liền trông thấy là Dương Quan Quan, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Người phụ nữ này rất có khả năng sẽ trở thành sư nương tương lai của cậu ta, nếu bây giờ khiêu khích cô ta, vậy thì trong tương lai, cậu ta sẽ có một cuộc sống không được bình yên.
“Cậu muốn hỏi chuyện gì cơ?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
“À, ha ha ha…” Hoàng Sung xấu hổ gượng cười.
Kỳ thật Dương Quan Quan cũng rất tò mò, nhưng Tề Đẳng Nhàn không nói, cô ta cũng không tiện hỏi.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chiến bộ nói tôi đi đảm nhiệm chức vụ đà chủ phân đã Ma Đô của Long Môn.”
Hắn những lời này vừa thốt ra, hai người kia đã kinh hồn táng đảm!
Đà chủ của Long Môn, đây chính là biểu tượng của quyền thế độc nhất vô nhị, hơn nữa, lại còn là thành phố lớn như Ma Đô!
Chuyện tốt như vậy mà Tề Đẳng Nhàn từ chối thản nhiên, không cần suy nghĩ gì sao?
Chẳng trách sau khi Tề Đẳng Nhàn cự tuyệt, vị nữ sĩ quan kia có vẻ không thể tưởng tượng nổi, hoá ra là từ chối một miếng bánh từ trên trời rơi xuống à.