Khi một nhóm nhân viên liên quan đi vào trong nhà Hoàng Văn Lãng nhìn thấy thi thể cá sấu, đều là không khỏi há hốc mồm hít vào một hơi khí lạnh, sau đó là một âm thanh “Đậu má.”
Cái này đã bị đánh thành không còn hình người rồi...
“Được a, lão Chung, anh đây là vũ lực tiến bộ rồi a, đại danh đỉnh đỉnh cá sấu của Huyết Khô Lâu bị anh đánh thành cái dạng này!” Một nhân viên Cục an ninh quốc gia vỗ vai Chung Huy và nói.
“Không phải tôi đánh, tôi nào có loại thực lực này... Là người kia!” Chung Huy đưa tay chỉ chỉ Tề Đẳng Nhàn đang ngủ trên giường xếp.
Advertisement
Tất cả mọi người không khỏi ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nghĩ thầm đây thật đúng là cao thủ, đánh người thành như vậy rồi, mà vẫn còn có thể ngủ được.
Chung Huy hiện tại cũng là rất ấn tượng và bội phục Tề Đẳng Nhàn, thực lực của cá sấu anh ta hiểu rất rõ, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại hết lần này tới lần khác đè ép cá sấu đánh, đem người đánh đến chết.
“Người trẻ tuổi bây giờ, thật mãnh liệt a!” Chung Huy cũng không thể không ở trong lòng cảm thán một câu.
Advertisement
Toàn bộ nhà họ Hoàng trên dưới không bởi vì chuyện này mà làm cho náo loạn, cho nên đều ung dung ngủ say, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, chỉ muốn ngủ một giấc thoải mái.
Đợi đến hơn bốn giờ, hắn đứng lên, sau đó không chút hoang mang đi Sâm Hải Công, vừa đến sau đó, mới phát hiện bản thân đã cho hai đồ đệ nghỉ.
“ Đây là mình tự làm khó bản thân sao?” Tề Đẳng Nhàn có chút dở khóc dở cười gãi đầu, phiền toái.
Trận thực chiến hôm nay với cá sấu, Tề Đẳng Nhàn sẽ không chia sẻ chuyện này với Dương Quan Quan, miễn cho dạy hư đứa trẻ này.
Dù sao, trên thế giới này có có thần lực cùng thể chất như hắn không nhiều người, người bình thường đánh như vậy, ngược lại là kiệt sức mà chết.
Không có đồ đệ, hắn liền tự mình luyện.
Đợi đến lúc luyện cũng gần xong, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở đây.
Người này, chính là Triệu Hồng Nê.
Cô ta mặc một trang phục thể thao, ăn mặc rất sạch sẽ, không trang điểm, cả người toát ra một loại hương vị tươi mát tinh tế.
Sau khi Triệu Hồng Nê tiến vào trong công viên, đi vào bên trong, tìm được một vị trí ít ai lui tới, địa thế tương đối cao ngồi xuống, cứ như vậy an tĩnh nhìn về phía Đông.
Một tia nắng mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện từ góc phía Đông, cắt qua bóng tối và mang lại ánh sáng.
“Triệu tiểu thư, trùng hợp như vậy a, đây là ngắm mặt trời mọc sao?” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi tới phá vỡ sự yên tĩnh này.
Triệu Hồng Nê là em gái của Triệu Hồng Tụ, hắn bất luận xuất phát từ mục đích gì, đều nên tiếp cận.
Triệu Hồng Nê cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Tôi đang ngắm biển!”
“Hả?!”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, ngắm biển?
Sau đó, hắn yên lặng giơ ngón tay cái lên, Triệu Hồng Nê này, rõ ràng là tuổi trẻ tài cao!
Kỳ thủ chuyên nghiệp tam đẳng, lại thích đánh cờ, sáng sớm chạy đến xem mặt trời mọc nói là ngắm biển, cái này không phải là nghệ thuật, vậy thì nghệ thuật là như thế nào chứ?
Đợi đến khi mặt trời mọc, Triệu Hồng Nê hài lòng vỗ vỗ tay, từ trong ba lô nhỏ của bản thân lấy ra một bàn cờ gấp, tiếp theo là hai hộp quân cờ.
Cô ta mở bàn cờ ra, trực tiếp ngồi trên bậc thang tự chơi một mình.
Tề Đẳng Nhàn tò mò tiến lại gần nhìn, sau khi nhìn hơn mười nước cờ, không khỏi hỏi: “Hoàng Long Sĩ Nhượng Tử Phổ?”
Triệu Hồng Nê cũng không phải là đang tự mình chơi cờ với mình, như vậy sẽ không có vẻ văn hoa, mà sẽ có vẻ có chút ngốc nghếch.
Cô ta đang đánh cờ, đánh chính là bản kỳ phổ cồ của Hoàng Long Sĩ Nhượng Từ Tinh.
“Anh biết cờ vây?” Triệu Hồng Nê ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc hỏi.