*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cục trưởng Mã không ngờ viện trưởng của một bệnh viện tuyến huyện nho nhỏ lại dám chống đối mình, ông ta ngay lập tức giận tím mặt, đứng dậy đá Dương Bồi Nguyên ngã xuống đất và tức giận nói: “Dương Bồi Nguyên, gan chó của ông cũng thật là lớn, ngay cả lời của tôi mà cũng dám không nghe!”
Hồ Đức ở bên cạnh cũng lạnh lùng nói: “Viện trưởng của một bệnh viện tuyến huyện nho nhỏ mà cũng dám chống đối cục trưởng Mã, tôi thấy ông đây là chán sống rồi, ông không hiểu tình hình bây giờ là như thế nào có đúng không?”
Dương Bồi Nguyên siết chặt nắm đấm của mình và không nói gì.
Chính vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn bước vào trong phòng bao và đưa tay ra đỡ Dương Bồi Nguyên đứng lên.
Sau đó, hắn mỉm cười và nói: “Viện trưởng Dương và bệnh viện của ông ấy chẳng những phải đi mà còn phải quang minh chính đại, nở mày nở mặt mà đi.”
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt của Hồ Đức lập tức trở nên khó coi, ông ta nói: “Ai cho cậu vào đây, cút ra ngoài cho tôi, đây là nơi mà cậu nên đến à?”
Dương Bồi Nguyên chán nản nói: “Tề tổng, cho dù tôi có đi thì cũng không còn tác dụng gì nữa rồi... Đến lúc đó tôi sẽ bị cách chức, một thân võ nghệ cũng không còn chỗ để thi triển nữa rồi.”
“Không, ông chắc chắn sẽ có chỗ để thi triển! Nếu như ông bị cách chức, tôi đảm bảo ông sẽ có thể vào làm việc trong Phòng khám Mai La!”
“Hơn nữa, có tôi ở đây rồi, không ai có thể cách chức ông đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười nhàn nhạt và đưa tay ra giúp ông ấy phủi đi bụi bẩn trên người.
Dương Bồi Nguyên không khỏi sững sờ!
Hồ Đức cũng ngây người trong chốc lát, sau đó ông ta bật cười ha ha với vẻ càn rỡ và nói: “Cậu đang nói ngớ ngẩn gì thế, nói đùa cái gì vậy! Cậu đang coi mình là cục trưởng Mã mà nói chuyện đấy à?”
Cục trưởng Mã cũng nở nụ cười, lắc đầu và nói: “Tề tổng thật là lợi hại, tôi muốn xử lí một viện trưởng, cậu còn có thể ngăn lại à?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên với cục trưởng Mã: “Hửm? Không thì ông thử xem!”
Cục trưởng Mã không nói lời nào mà trực tiếp móc điện thoại ra.
Tề Đẳng Nhàn cũng móc điện thoại ra.
Cục trưởng Mã nói: “Cách chức Dương Bồi Nguyên của bệnh viện huyện Thanh Hà cho tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Viện trưởng Dương của bệnh viện huyện Thanh Hà là người rất tài giỏi, vẫn mong các lãnh đạo quan tâm.”
Hai người ai nấy kết thúc cuộc điện thoại của mình.
Cục trưởng Mã cười khẩy và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cậu không giữ nổi ông ta đâu, lát nữa văn kiện sẽ đến ngay thôi, Dương Bồi Nguyên, ông đã dựa dẫm nhầm người rồi, ngoan ngoãn về quê trồng khoai lang đi!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Viện trưởng Dương, ngày mai ông cứ yên tâm đưa các bác sĩ đi học tập, hãy trao đổi kinh nghiệm nhiều một chút để còn giúp đỡ nhân dân và mang lại lợi ích cho xã hội.”
Dương Bồi Nguyên nhất thời không biết nên tin lời của ai nói, dù sao thì hai người họ đều là những ông chủ có địa vị cao, vả lại, cục trưởng Mã còn là ông chủ lớn của Cục Y tế...
Kết quả, ngay sau đó, điện thoại của cục trưởng Mã đã reo lên.
Sau khi nhìn thấy tên người gọi, sắc mặt của ông ta bỗng trở nên khó coi, cầm điện thoại lên và ấn nút nghe, chợt nghe thấy lãnh đạo của mình ho khan một tiếng và nói: “Tiểu Mã à, viện trưởng Dương của huyện Thanh Hà là một người thiết thực, cậu bớt gây phiền phức cho người ta đi.”
“Không phải, lãnh đạo, chuyện này sao lại kinh động đến ngài rồi...” Cục trưởng Mã nói với giọng kinh ngạc.
“Haiz... chuyện này cậu không cần quan tâm, đừng có động đến ông ấy, dạo này cậu yên phận một chút đi!” Lãnh đạo thở dài và nói.
Cuộc điện thoại của Tề Đẳng Nhàn ban nãy là gọi cho Dương Lệnh Quang.
Dương Lệnh Quang đã bằng mặt không bằng lòng với bệnh viện cấp 3 của tỉnh Đông Hải từ lâu rồi, chẳng qua là vì ngại đấu tranh cấp cao, hơn nữa ở đó lại có vị khách nước ngoài quan trọng là Park Sung Sin nên ông ta vẫn mãi không tiện ra tay mà thôi.
Chuyện bệnh viện cấp 3 từ chối hợp tác với Dược phẩm Thiên Lai nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế lại rất phức tạp, bên trong còn liên lụy đến việc đấu tranh của vài vị cấp cao nên không thể nói được huỵch toẹt ra được.