Trong tỉnh Đông Hải, người chống đối ông ta nhất chính là cục trưởng Mã, nếu không thì Dược phẩm Thiên Lai cũng sẽ không thể nào bị động như thế rồi.
Theo như Dương Lệnh Quang thấy thì trận chiến cấp cao này cũng sắp phải bước vào giai đoạn cuối cùng rồi.
Kể ra thì Tề Đẳng Nhàn còn phải cảm ơn viên đạn đã bắn xuyên qua hắn và Ngọc Tiểu Long kia nữa.
Nếu như không có viên đạn đó thì e rằng mối quan hệ của hai người cũng không thể nào hòa hợp được như bây giờ đâu.
Advertisement
Hai người vốn đã là người cùng phe, bây giờ lại bởi vì có chung lợi ích mà khiến cho quan hệ càng thêm chặt chẽ.
“Quên không nói một tiếng cảm ơn với cô, việc các chi nhánh lớn của chiến khu Chu Tước nhập hàng của công ty chúng tôi đều là nhờ phúc của cô có đúng không?” Sau khi gọi điện thoại xong, Tề Đẳng Nhàn quay lại và nói với Ngọc Tiểu Long.
“Anh cho tôi quả đào, tôi trả anh quả mận, không có gì phải cảm ơn cả, chiêu Bạo kim đan đó của anh rất hữu dụng.” Ngọc Tiểu Long nói với vẻ nghiêm túc, cô ấy không hề cảm thấy mình đã chịu thiệt.
Advertisement
Trong lúc nói chuyện, cô ấy đã đứng dậy và vận động khí huyết, nhịp tim bỗng đập dữ dội, ầm một tiếng đánh một chưởng lên trời.
Chỉ thấy cốc nước trên mặt bàn liên tục liêu xiêu, đến cả cái bàn cũng rung lên vài cái.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu với vẻ trầm ngâm và nói: “Cách thức vận hành khí huyết của cô vẫn có chỗ không đúng, chiêu này vì sao gọi là Bạo kim đan? Đó là bởi vì nó phải dùng đến đan khí.”
Sau khi nói xong lời này, hắn hạ thấp thắt lưng thành tư thế đứng tấn, khí lực ngưng tụ trong đan điền và giữ lại ở đó.
“Một viên kim đan nuốt vào bụng, mạng ta do ta không do trời!”
“Đây là câu nói cửa miệng của những người tu đạo và cũng chính là tinh túy cùng quyền ý của chiêu này.”
Tề Đẳng Nhàn giảng giải cho Ngọc Tiểu Long về chiếc tuyệt chiêu tự nghĩ ra này của mình.
Ngọc Tiểu Long trầm ngâm nhìn vào chỗ đan điền đang căng phồng lên của Tề Đẳng Nhàn, sau đó đan điền của hắn ngay lập tức xẹp xuống, khí huyết chảy ngược lên trên, cuối cùng tụ lại ở lòng bàn tay, sau cùng hắn một chưởng bóp nó nổ tung!
Hắn không đánh một chưởng này ra ngoài mà trực tiếp bóp nổ nó ở trong lòng bàn tay, thế nhưng luồng khí nổ ra từ trong các khe ngón tay thì lại vô cùng đáng sợ.
Lúc trước đệ tử của Văn Dũng Phu là Tần Đường Ngọc ám sát hắn, hắn cũng đã dùng cách này để bóp nổ không khí, khiến cho những luồng khí kia làm nổ tung nút áo sơ mi của Tần Đường Ngọc.
“Thì ra là thế!” Ngọc Tiểu Long gật gật đầu, cô ấy quyết định sau khi quay về sẽ chăm chỉ nghiên cứu chiêu này.
“Dạo gần đây tôi sẽ phải làm rất nhiều nhiệm vụ, đoán chừng sẽ không liên lạc được đâu, nếu như anh có chuyện gì thì tốt nhất là nên nói hết một lượt từ trước.”
“Đến lúc đó, anh có muốn tìm tôi cũng không tìm được đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì khẽ ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc và nói: “Trình độ cờ vây của cô thế nào rồi?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Trong lúc luyện võ tôi cũng vẫn học đánh cờ, thiên phú cũng tốt lắm, tiến lên chuyên nghiệp cũng không có vấn đề gì.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được rồi được rồi, buổi tối cô đăng kí một tài khoản Cờ vây Dã Hồ đi, chúng ta chơi vài ván cờ online, sau đó cô dùng tài khoản của tôi để giúp tôi hẹn một người.”
Ngọc Tiểu Long rất ngạc nhiên và không hiểu Tề Đẳng Nhàn có ý gì.
Sau khi gặp Triệu Hồng Nê, Tề Đẳng Nhàn đã cầm lại những quân cờ mà bản thân mình bỏ quên đã lâu, thỉnh thoảng lại đánh cờ với người khác trên Cờ vây Dã Hồ, có điều, vì đã không chơi quá lâu rồi nên cảm giác rất lạ lẫm và bị người khác hành cho tơi tả.
Hơn nữa, hắn phát hiện độ nổi tiếng của Triệu Hồng Nê ở trên Cờ vây Dã Hồ không hề thấp, mỗi một lần đánh cờ đều sẽ có lượng lớn người vây xem.
Gần đây kĩ năng đánh cờ của hắn đã dần quay trở lại theo một vài ván cờ mà hắn chơi lúc rảnh rỗi, nhưng nếu muốn chơi cờ với một kỳ thủ chuyên nghiệp như Triệu Hồng Nê thì e rằng sẽ chẳng thấm vào đâu.
“Anh đánh cờ không lại người khác nên bảo tôi dùng tài khoản của tôi để đánh với người ta à?” Ngọc Tiểu Long tràn đầy dấu hỏi, sau đó dần trở nên khinh thường.
“Giúp tôi một chút đi mà... Tôi cũng hết cách rồi, dù sao thì người ta cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Kỳ thủ chuyên nghiệp?” Ngọc Tiểu Long cau mày và cảm thấy có chút hứng thú.