Tuyệt Thế Cường Long

Chương 56: "mật khẩu là sáu số không!"




Tề Đẳng Nhàn khó hiểu nhìn Jackson, ngạc nhiên nói "Không phải là ông nên ngoan ngoãn giao 5 triệu khối vàng cho tôi à?"
Jackson nghe vậy, sắc mặt lăp tức đen xì, phẫn nộ nói "Anh định ăn quỵt à?"
"Tôi thấy, là ông định ăn quỵt mới đúng!" Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lúc này Hoàng Văn Lãng cũng đẩy cửa bước vào phòng, thấy Hoàng Tình Ca ngồi trên giường, nhưng, không phải bộ dáng ôm hai chân cuộn tròn trên giường nữa.
Ông không khỏi có hơi giật mình, sau đó nhẹ nhàng hỏi "Tình Ca, con đã khỏe hơn chưa?"
Hoàng Tình Ca ngẩng lên nhìn Hoàng Văn Lãng, gật gật đầu, nói "Bố, con vừa mơ thấy mẹ......"
Jackson nghe thấy những lời này, lập tức quay phắt đầu lại, trợn tròn mắt.
Hoàng Tình Ca trước đây vẫn luôn tự bế, nhưng bây giờ, lại vì Hoàng Văn Lãng chủ động mở mồm nói chuyện? Hơn nữa còn nói một câu dài, chứ không phải mấy câu ngắn kiểu ừ hả ờ các thứ.
"Mẹ không trách con, còn bảo con phải sống tốt, phải biết trân trọng cuộc sống hiện tại, bảo vệ gia đình thật tốt......" Hoàng Tình Ca lau nước mắt nói, cả người run rẩy, thút tha thút thít.
"Tiểu Ca, mẹ không trách em đâu, người mẹ yêu thương nhất là em, sao mẹ lại trách em được chứ?" Hoàng Kỳ Bân cũng tiến lên trước nói, nhẹ nhàng vỗ lên vai Tình Ca.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Jackson bĩu môi, cười như không cười nói "Ông đã thấy rõ chưa? 5 triệu khối vàng, nhanh chóng giao ra đi."
Jackson không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt, cơ thể không ngừng run lên, Sao có thể..... Một tiếng, trị khỏi căn bệnh trầm cảm nặng nhiều năm của Hoàng Tình Ca.
Từ Ngạo Tuyết cũng đứng ở cửa nhìn cảnh tượng trong phòng, Trong con ngươi xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc, người này, rốt cuộc dùng cách gì khiến Hoàng Tình Ca khỏe lại vậy?
Hoàng Văn Lãng cũng nhận ra được vấn đề này, vội vàng nói "Tề đại sư, cảm ơn cậu, thật sự vô cùng cảm ơn cậu! Nhờ có cậu mà bệnh tình nhiều năm nay vẫn không thể chữa được của Tình Ca đã khỏi, tôi thật sự không biết lấy gì để báo đáp!"
"Không thể nào, chuyện này không thể nào......" Đến giờ này Jackson vẫn không không tin, lẩm bẩm nói, "Nhất định là các người cấu kết với nhau lừa tôi!"
"Ngài Jackson, xin tự trọng!" Sắc mặt Hoàng Văn Lãng lập tức đen lại, trầm giọng nói.
Jackson lớn tiếng nghi ngờ, "Trên thế giới không có ai có thể trị khỏi người mắc bệnh trầm cảm lâu năm trong một tiếng cả, các người nhất định là hợp tác với nhau lừa tôi, muốn lừa tiền của tôi!"
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, căn bệnh trầm cảm của Hoàng Tình Ca là có lý do, bởi vì cô luôn gặp ác mộng, mơ thấy mẹ cô đang trách móc cô.
Nhưng thật ra, là có người âm thầm dùng tà thuật hại cô ấy.
Tề Đẳng Nhàn tìm được nguyên nhân, trực tiếp giải quyết luôn từ gốc rễ vấn đề, Hoàng Tình Ca lập tức nhanh chóng có thể khỏe lại rồi, chẳng có gì lạ cả.
"Đám người Hoa đê tiện bỉ ổi các người, lại dùng cách như thế này để lừa người Mĩ cao quý như tôi! Các người là bọn lừa đảo hoành hành ngang ngược, bác sĩ giả đâu chả có, vì lừa tiền mà không từ thủ đoạn......" Jackson hét lớn.
"Bốp!"
Hoàng Văn Lãng vô cùng tức giận, tát thẳng vào mặt Jackson.
"Ngài Jackson, ông có thể chỉ trích chúng tôi, nhưng ông không được sỉ nhục tổ quốc của chúng tôi! Trong cơ thể ông vẫn đang chảy dòng máu của con cháu Viêm Hoàng! Đừng vì bản thân đổi quốc tịch khác, mà quên mất tổ tông của mình, coi thường tổ quốc của chính mình!" Hoàng Văn Lãng trầm giọng nói.
Từ Ngạo Tuyết thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến, cũng trầm giọng trách móc "Jack, ông quá đáng rồi, đừng quên rằng ông cũng từng là người Hoa!"
Hoàng Văn Lãng lạnh giọng nói "Để tôi nghe lại lời như thế một lần nữa, tôi bảo đảm ông không thoát khỏi thành phố Trung Hải được!"
Lúc này Jackson mới nhận ra đây là Trung Quốc, chứ không phải nước Mĩ, quan chức chính phủ ở đây ai cũng có quyền có thế, một tay che trời, giống như hoàng đế vậy, nếu thật sự chọc giận vị thị trưởng này, bản thân sợ là thật sự không ra khỏi thành phố này......
"5 triệu khối vàng, lấy ra đây!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Jackson, giơ tay ra.
Mặt Jackson cứng đơ, rút thẻ ngân hàng ra từ trong ví, đưa cho Tề Đẳng Nhàn, khuôn mắt như chết cha chết mẹ nói "mật khẩu là sáu số không!"
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp giao cho Hoàng Kỳ Bân, sau đó đưa cả thẻ ngân hàng của mình cho hắn, nói "làm phiền Hoàng thiếu gia giúp tôi một chuyện, chuyển tiền vào tài khoản của tôi!"
Hắn cũng không phải là thằng ngu, nhỡ may sau khi Jackson rời đi, trực tiếp đóng băng tài khoản ngân hàng, vậy chẳng phải là một cắc tiền hắn cũng không có.
Hoàng Kỳ Bân đối diện với vị ân nhân này, tất nhiên là không nói hai lời, cầm lấy thẻ ngân hàng liền dùng máy tính xử lý.
" Thị trưởng Hoàng, chuyện ngày hôm nay tôi thật sự xin lỗi, tôi cũng không ngờ ông ấy nói không giữ lời...... Ngoài ra, chúc mừng Hoàng tiểu thư khỏe mạnh trở lại!" Từ Ngạo Tuyết tiếc nuối nói với Hoàng Văn Lãng.
"Từ tổng khách sáo rồi, cô có thể có lòng giúp tôi tìm một vị bác sĩ tôi đã rất cảm động rồi." Hoàng Văn Lãng cười nói với Từ Ngạo Tuyết, sau đó đích thân tiễn cô rời khỏi nhà họ Hoàng.
Tề Đẳng Nhàn nhìn lướt qua điện thoại, phát hiện tiền đã được chuyển vào tài khoản, năm triệu khối vàng đã được chuyển thành nhân dân tệ.
"Tề đại sư, dù sao thì vàng cũng không tiện, tôi giúp cậu đổi tất cả thành nhân dân tệ, tổng cộng là hơn 30 triệu tệ, cậu kiểm tra thử xem." Hoàng Kỳ Bân trả lại thẻ ngân hàng cho Tề Đẳng Nhàn, cung kính nói.
"Cảm ơn Hoàng thiếu gia giúp đỡ." Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Hoàng Văn Lãng mời Tề Đẳng Nhàn ngồi, sau đó bàn chuyện bất động sản Trương Thị.
Bất động sản Trương Thị cuỗm tiền bỏ chạy rồi......" Hoàng Văn Lãng trầm giọng nói, "tôi nghe nói nhà họ Kiều đầu tư vào bất động sản Trương Thị mấy chục triệu tệ?"
Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngạc nhiên, sau đó gật đầu, nói "Đúng vậy, tôi từng khuyên bọn họ nhưng bọn họ không nghe."
Hoảng Văn Lãng cười nói "Vậy nhà họ Kiều cũng coi như là trong cái rủi có cái may, để tôi tiết lộ một thông tin vô cùng có lợi!"
Tề Đẳng Nhàn ngơ ngác, bất động sản Trương Thị cũng đã cuỗm tiền chạy mất rồi, còn có cái nữa mà vô cùng có lợi?
"Bất động sản Trương Thị cuỗm hết sạch tiền bỏ chạy, chỉ để lại miếng đất đang chờ khai phá không đáng tiền, nó là vùng đất đai cằn cỗi của thành phố Trung Hải. Rất nhiều năm trước, đây là nơi cảnh sát chuyên dùng để xử bắn phạm nhân." Hoàng Văn Lãng lôi tấm bản đồ thành phố Trung Hải ra, vừa chỉ vừa chậm rãi nói.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, miếng đất này, bất động sản Trương Thị ban đầu chỉ mất một ít tiền để thu mua. Chỉ là, qua rất nhiều năm, Trung Hải vẫn chưa đưa miếng đất này vào quy hoạch, nên vẫn luôn bị bỏ hoang.
Bây giờ bất động sản Trương Thị chạy trốn, miếng đất này bị bỏ lại. Mấy tòa nhà, cửa hàng chưa hoàn thành, tự nhiên cũng sẽ do những cổ đông mới phân chia với nhau.
Nhưng, những tài sản này đều không đáng tiền, căn bản không bù đắp được tổn thất cũng ban cổ đông.
Bất động sản Trương Thị lấy việc vội vàng đưa ra thị trường làm lý do, nói là phát phúc lợi cho nhân viên nội bộ, tăng vốn và mở rộng cổ phần, thông tin này truyền ra ngoài, hút về một lượng tiền lên, phải lên đến mấy tỉ tệ.
Bây giờ bọn họ vừa bỏ chạy, những người bỏ tiền ra mua cổ phần, đa phần đều có ý muốn thắt cổ chết luôn cho rồi.
"Cái tôi muốn nói với cậu là, vận may của bất động sản Trương Thị cực kỳ không tốt...... Bọn họ vừa chạy trốn, thì tỉnh liền triệu tập hội nghị, tỉnh chỉ đích danh Trung Hải đầu tiên, muốn khai phá trọng điểm vào miếng đất này, biến nơi này thành đặc khu thương mại cỡ lớn!"
Tay của Hoàng Văn Lãng, chỉ vào địa danh "thung lũng chết".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.