Sau khi chào hỏi xong, Từ Ngạo Tuyết nghênh ngang rời đi, sắc mặt ảm đạm.
Nếu cô ta thua cược cũng có nghĩa là cô ta sẽ không thể lấy được tập đoàn Trần Thị ở Nam Dương, nhiệm vụ này không hoàn thành, địa vị hiện tại của cô ta sẽ bị lung lay.
“Tôi phải nhanh chóng rời khỏi Trung Hải, chờ đến lúc Tề Đẳng Nhàn thành công, không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để hạ nhục tôi!” Trong lòng Từ Ngạo Tuyết có chút run rẩy, trực tiếp lái xe đi ra sân bay.
Ngay cả khi bây giờ không có vé máy bay bay đến thủ đô cũng không thành vấn đề, cô ta quyết định rời khỏi thành phố Trung Hải trước rồi mới tính tiếp.
Từ Ngạo Tuyết lái xe hơi mất tập trung, suýt chút nữa xảy ra tai nạn, mấy lần tỉnh táo lại đều luống cuống tay chân.
Advertisement
Hành động này của cô ta khiến cho sự hiểu lầm của mọi người về tay lái của phụ nữ dường như càng sâu sắc hơn.
Khó khăn lắm mới tới được sân bay, Từ Ngạo Tuyết dừng xe lại, ngay lập tức lấy điện thoại ra xem vé máy bay, may mắn thay, trong một tiếng rưỡi nữa có một chuyến bay đến Thủ đô, hơn nữa vẫn còn vé!
“May quá, vẫn còn vé!” Từ Ngạo Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, lập tức mua vé máy bay.
Sau đó cô ta xuống xe, chuẩn bị tiến vào sân bay.
Advertisement
Khi đi qua góc khuất mà camera an ninh không chiếu tới, một bàn tay to lớn bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối bịt miệng cô ta lại.
Cơ thể của Từ Ngạo Tuyết bị một lực lớn tác động va vào vách tường, gáy đập vào tường, suýt chút nữa thì ngất đi vì đau.
Sau đó cô ta cảm thấy bụng lạnh lạnh, rất nhanh lại nóng lên!
Nhìn xuống dưới, một con dao găm đang đâm thẳng vào bụng cô ta!
Trước mặt là một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, như thể thứ con dao đang đâm không phải người mà là một con gia cầm.
“Anh…là người của Ma Đô…Tiết gia…” Từ Ngạo Tuyết mở miệng, máu từ khóe miệng chảy ra.
“Xin lỗi.” Người đàn ông này lạnh lùng nói rồi rút dao găm ra, chuẩn bị đao tiếp theo sẽ đâm thẳng xuyên tim của Từ Ngạo Tuyết.
Người phụ nữ trước mắt này, dù sinh ra có đẹp gấp mười lần đi nữa thì cũng không liên quan gì đến hắn ta.
Trong lúc dòng máu nóng hổi trào ra từ miệng vết thương, trong đầu Từ Ngạo Tuyết nhanh như chớp hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Những hình ảnh này đối với Từ Ngạo Tuyết mà nói lại vô cùng chậm, cô ta nghĩ đến cha mẹ mình, người đã kỳ vọng rất cao vào cô ta, cô ta nghĩ đến Ngọc Tiểu Long, người bạn rất tốt lại mỗi người đi một ngả. Thậm chí Từ Ngạo Tuyết nghĩ đến Tề Đẳng Nhàn, nghĩ đến người này cô ta đã đủ hận nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng Từ Ngạo Tuyết chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cái mạng này của cô ta sẽ bị chôn vùi như này ở đây.
Nghĩ đến đây, cô ta bật khóc.
Cô ta rất khó chịu vì bản thân chưa dùng đến máu của Tề Đẳng Nhàn rửa sạch nỗi nhục của mình.
Chỉ là những giọt nước mắt của cô ta cũng không thể làm cảm động tên sát thủ này.
Những tên sát thủ sở dĩ được gọi là sát thủ có lẽ do khi bọn họ giết người, tay của bọn họ đều tương đối ổn định.
Tay của tên sát thủ này rất ổn định.
Nó không những ổn mà còn lạnh.
Vì thế nên một dao này đâm rất ổn, nó sẽ không có gì bất ngờ mà đâm thẳng vào tim của Từ Ngạo Tuyết, kết thúc đi sinh mạng cô ta.
Trong bóng tối dao của tên sát thủ tiến đến gần cô ta, Từ Ngạo Tuyết đã cảm nhận được sự đau đớn và lạnh lẽo khi mũi dao xuyên qua lồng ngực cô ta.
Thế nhưng lúc này, bàn tay lúc đầu rất ổn định của tên sát thủ run lên, ngay sau đó, cây dao găm rơi xuống đất.
Theo tiếng dao găm rơi xuống đất, là tiếng một thanh đồng rơi xuống đất.
Từ Ngạo Tuyết kéo lê cơ thể dựa vào tường, sau đó mí mắt cô ta nặng nề khép lại, trước khi nhắm mắt, Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy người mà cả đời này cô ta hận đến mức không bao giờ quên được.
“Làm người không nên quá tàn nhẫn, làm đàn ông thì phải biết thương hoa tiếc ngọc.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi bước lên phía trước, cách tên sát thủ khoảng chừng mười mét.
Khoảng cách này hoàn toàn đủ để tên sát thủ giết chết Từ Ngạo Tuyết.
Nhưng tên sát thủ không hề làm vậy, bởi vì hắn ta cảm nhận được một áp lực khủng khiếp đang đè chặt hắn.
Tên sát thủ có một cảm giác kỳ quái, chỉ cần hắn di chuyển một chút thôi, cũng nhất định sẽ bị nhận một đòn trí mạng!
Hoặc hắn ta có thể lấy một đổi một, hắn giết được Từ Ngạo Tuyết, nhưng bản thân cũng sẽ chết.
Không đáng để đánh đổi mạng sống của hắn.
“Đằng ấy là người nào? Tại sao lại muốn nhúng tay vào chuyện của tôi vậy?” Tên sát thủ lùi về sau một bước, cả người không lộ chút sơ hở nào, sự cảnh giác kéo đến cao điểm.