Tuyệt Thế Cường Long

Chương 602: Đúng vậy, đó là Bồ Tát




Irena Jinva vô thức quay đầu lại và muốn chạy, nhưng cô ấy lại không làm điều đó, có lẽ vì cô ấy hiểu rõ rằng ngay cả khi cô ấy có chạy đi chăng nữa, cô ấy cũng không thể thoát khỏi cái chết.
"Tới sớm như vậy? Xem ra... chúng tôi vẫn rất sơ ý."Irena Jinva không khỏi thở dài trong lòng, cảm thấy buồn bực không nói nên lời, cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu, liền như vậy mà kết thúc sao?
Chekhov chậm rãi đi về phía trước và nói: "Jinva, quốc gia đã trả giá đắt đến nào trong việc đào tạo ra cô, sao cô có thể dễ dàng bỏ đi đến như vậy? Trà trộn vào một nhóm nữ tiếp viên? Tất cả những gì tôi đã dạy cho cô đều trở nên vô ích đúng không?"
Irena Jinva hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thưa Chekhov tiên sinh, tôi cầu xin anh hãy để tôi đi! Hiện tại tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình".
Advertisement
Chekhov lại nói: "Yên bình? Cô không xứng với hai từ này, thời điểm cô được doanh Yến Tự lựa chọn, hai từ này sớm đã không còn liên quan gì đến cô nữa.”
"Việc cô phản bội, đối với tôi mà nói, cũng là một cú đấm mạnh đánh vào tôi."
"Xét cho cùng, tôi vẫn còn trông cậy vào cô để giúp sức cho tương lai sau này của tôi. "
Irena Jinva lại đau khổ nói: "Anh rốt cuộc là muốn tôi giúp anh xây dựng sự nghiệp, hay muốn ta đem tất cả bí mật chôn vào trong đất, tôi trước nay đều vẫn rất rõ ràng. Tôi muốn sống, vì vậy tôi đã lựa chọn chạy thoát. "
Irena Jinwa nhìn thấy ngón tay thon dài mảnh khảnh còn đeo chiếc nhẫn quen thuộc, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh hãi nói: "Anh... anh đã làm gì Duy Kim Na?"
Chekhov lạnh nhạt nói: "Cô ta không muốn nói cho tôi biết tung tích của cô, vì vậy tôi đã giết cô ta, giết giống như một con gà, nhẹ nhàng tiễn cô ta ra đi."
Irena Jinva chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói. Sau khi rời khỏi Xứ Tuyết, cô quen biết Duy Kim Na, hai người trở thành bạn tốt của nhau, tâm sự với nhau mọi thứ.
Nhưng vào lúc này, Chekhov đã ném một ngón tay của Duy Kim Na trước mặt cô và nói với cô rằng Duy Kim Na đã chết.
"Anh tại sao lại làm liên luỵ đến bạn của tôi?!" Irena Jinva gục xuống ngay lập tức điên cuồng chạy tới đánh Chekhov.
Chekhov đối với công kích của Irena Jinva một người không trải qua huấn luyện thể lực đặc biệt, đương nhiên là không để ý chút nào, thả lỏng cơ thể, sau đó một cái tát liền đem cô ngã lăn xuống đất.
"Bởi vì cô đã trốn thoát, vậy nên tất cả những người liên quan đến cô cũng phải chết theo!" Chekhov mỉm cười.
Irena Jinva sững người ngồi trên mặt đất, run rẩy nhìn ngón tay, tim đau nhói, cô tự trách mình: "Đáng lẽ tôi không nên để cô một mình… Duy Kim Na, tôi thực sự xin lỗi..."
Chekhov nói: "Cô không cần phải nói lời xin lỗi với cô ấy ở đây, có gì muốn tâm sự thì hãy để sau khi xuống địa ngục cũng chưa muộn!"
Với loại người tàn độc như Chekhov, câu “thương hoa tiếc ngọc” vốn không có trong từ điển của hắn ta.
Trong mắt kiểu đàn ông này chỉ có quyền lực và sự giàu sang, còn phụ nữ chẳng qua chỉ là thứ phù du mà thôi.
Một đặc công tầm thường của Trại Nhạn mà lại dám phản bội hắn ta, lẻn sang Hoa Quốc, với một kẻ ham muốn kiểm soát điên cuồng thì điều này gần như không thể tha thứ.
Irena Jinva cười chế nhạo: “Anh ra tay đi, dù sao cuộc đời tôi từ khi sinh ra vốn đã là một bi kịch. Nhưng nếu anh giết tôi thì anh có thể sống sót mà rời khỏi Hoa Quốc hay không lại là chuyện khác!"
Nhưng Chekhov căn bản là không quan tâm. Hắn ta chậm rãi đưa tay về phía cổ của Irena Jinva.
Irena Jinva nhắm mắt lại như đã cam chịu số phận, cô biết rất rõ rằng Chekhov sẽ không bao giờ buông tha cho cô.
“Một người đàn ông to lớn lại đi bắt nạt một cô gái, đó cũng được xem là có bản lĩnh sao.” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên từ phía xa.
Chekhov sửng sốt, sức mạnh của hắn không thấp, hơn nữa còn có khả năng cảm nhận xung quanh vô cùng nhạy bén, thế mà lại có người có thể lặng lẽ đến tiếp cận hắn, đây rõ ràng là một chuyện vô cùng nguy hiểm!
Irena Jinva vốn tưởng là Tề Đẳng Nhàn đến cứu cô, nhưng giọng nói xa lạ đó phát ra từ một một người phụ nữ đang đứng trước mặt cô.
Irena Jinva đánh giá người phụ nữ này, vẻ ngoài của cô ấy chỉ có thể nói là ưa nhìn chứ không thể gọi là xuất sắc, nhưng cô ấy mang lại cho người nhìn cảm giác nhã nhặn và điềm tĩnh, mang một vẻ trong sáng siêu phàm không vướng bụi trần, như thể cô ấy coi nhẹ tất cả người tu hành.
Bồ Tát sao?
Đúng vậy, đó là Bồ tát.
Người phụ nữ này giống như một vị bồ tát đã không còn ham vui trần tục.
Chekhov lạnh lùng nói: "Cô là ai? Muốn lo chuyện bao đồng à?"
Người phụ nữ giơ một ngón tay lên, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ sống trong tiểu khu này mà thôi, tôi thích nơi này, nhưng nếu có người chết tại đây thì nó sẽ bị ám mùi máu tanh mà tôi không thích.”
Cô ấy nói với tốc độ chậm rãi, không có chút ngập ngừng nào, nhưng giọng nói lại rất dễ nghe, khiến người nghe cảm thấy bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.