Tuyệt Thế Cường Long

Chương 611:




Tề Đẳng Nhàn không động thủ thì thôi, nếu động thủ thì sẽ hung như lửa đốt.
Dương Quan Quan cũng làm cho hắn có chút bối rối, có chút ngạt thở, môi lưỡi hơi tê dại, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng...
Dù sao là một người phụ nữ lớn tuổi chưa chồng, làm sao có thể không có ham muốn, không tò mò đối với những chuyện nam nữ kia?
“Khi nào thì cô cho tôi đến nhà cô?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi hỏi, hắn càng háo hức hơn muốn Dương Quan Quan được hắn huấn luyện trở nên ưu tú hơn, càng khát vọng hơn.
Dương Quan Quan nhẹ nhàng mím môi, đem đầu chôn ở trên vai hắn, do dự nói: “Đi Ma Đô... Sau đó đến, thì được…”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn tùy tiện nói: “Cho tôi xem ngực của cô đi.”
Dương Quan Quan hung hăng đẩy hắn ra, tức giận nói: “Đồ lưu manh!”
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết vì sao mình lại nói ra câu nói như vậy, có lẽ là do hắn không nhịn được hay thật sự yêu rồi sao?
Những lời này, khiến Dương Quan Quan cảm thấy hắn thiếu tôn trọng mình.
“Xin lỗi, tôi thật sự thích cô.” Tề Đẳng Nhàn ngượng ngùng cười cười, đưa tay giữ chặt lấy hai tay cô ta.
Dương Quan Quan vốn rất tức giận, đột nhiên thoáng cái đã không còn, một trận xấu hổ dâng lên từ tận đáy lòng.
Cô ta nghĩ sao người này có thể vô sỉ như vậy, cả ngày miệng đều nói thích mình, không có việc gì thì đùa giỡn mình, còn mượn lúc dạy công phu chiếm tiện nghi... Nhưng chính mình, hết lần này tới lần khác lại không có cảm giác ghê tởm nào?
Tề Đẳng Nhàn rất vô sỉ hỏi: “Vậy, cô thích tôi sao?”
Dương Quan Quan không nói gì.
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Tôi khao khát cô như con nai đang mong chờ dòng suối vậy.”
Dương Quan Quan nói: “Đừng lấy những lời trong Kinh Thánh ra lừa dối tôi, tôi đã đọc rồi…”
Sau đó, cô ta cúi đầu, thấp giọng nói: “Nhưng mà, tôi rất thích......”
Cô ta nói rất thích, không biết là thích Tề Đẳng Nhàn, hay là thích hắn nói những lời này.
Nhưng điều này cũng làm cho Tề Đẳng Nhàn rất cao hứng, dù sao thì Dương Quan Quan cũng chưa bao giờ trực tiếp biểu lộ tình cảm như vậy với hắn, đây xem như một điều tiến bộ.
Từ sâu trong nội tâm mà nói, Dương Quan Quan rất tự ti, cô ta sợ hãi với những thứ này, bởi vì, từ nhỏ đối với bất kỳ đồ vật gì mà cô ta thích, đều bị người nhà Dương gia cướp đoạt.
Thời gian trôi qua, cô ta đều lo lắng mình sẽ mất đi thứ mình thích, vậy không thích gì thì sẽ tốt hơn.
“Thật ra tôi cảm thấy có một câu từ rất thích hợp với cô–”
“Em có nguyện ý bóc từng lớp trái tim của anh không?”
“Em giống như một củ hành tây, sau khi bóc vỏ luôn khiến anh ngạc nhiên.”
“Dương Quan Quan, tôi cảm giác cô giống như một kho báu quý giá, đang chờ tôi tiếp tục khám phá.”
Tề Đẳng Nhàn ôn nhu nói, dùng lời ngọt ngào để dỗ dành Dương Quan Quan ngả vào lồng ngực mình, ngồi trên đùi mình.
Dương Quan Quan cảm thấy mũi và miệng cô ta có một vị ngọt ngào ấm áp, khiến cô ta say sưa mê mẩn đến mức không để ý tới một bàn tay đang luồn vào trong vạt áo.
Thậm chí, cô ta cảm thấy để cho một người khao khát mình như vậy vuốt ve, là một chuyện rất hạnh phúc...
Giây phút này, thật sự cô ta có chút khát vọng.
“Anh nói tôi là kho báu sao?” Dương Quan Quan ngượng ngùng hỏi.
“Đúng vậy.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật đầu.
Chưa từng có một người đàn ông nào dùng lời nói này để miêu tả cô ta, cô ta có cảm giác bị đâm trúng điểm yếu, đương nhiên, có lẽ cũng bởi vì cô ta thích người đàn ông này, cho nên người ta nói gì, cô ta đều cảm thấy rất dễ nghe.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình hình như thật sự có chút tài năng, không nghĩ tới mình vẫn bị chửi bới EQ thấp, có một ngày cũng có thể đem lời tâm tình nói về tình yêu, thật tuyệt vời.
“Để cho tôi xem ngực của cô.” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy lúc này mới thật sự là thời cơ.
“Anh-có-thể-chạm-nó... nhưng chỉ-chạm thôi...” Dương Quan Quan hít một hơi thật sâu, run rẩy nói.
Sau khi được Dương Quan Quan cho phép, Tề Đẳng Nhàn cũng không do dự nữa, dù sao, do dự sẽ thất bại.
Tề Đẳng Nhàn thở dài trong lòng, cảm thấy đáng tiếc, nếu như nơi này không phải văn phòng, có lẽ hắn cũng không phải đợi cho tới khi đến Ma Đô.
Nhưng trong lòng hắn rất cao hứng, ít nhất, xem như hắn có thể đem lột sạch củ hành tây Dương Quan Quan này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.