Người Triều Tiên hay có tính bạch lãng nhan, điều này Tề Đẳng Nhàn đã sớm hiểu rõ ở trong lòng.
Tôn Dĩnh Thục từ trước tới nay vẫn luôn là một người phụ nữ có thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, địa vị của cô ta so với Hướng Đông Tinh càng cao hơn nên đương nhiên sẽ không có ai muốn đối địch với cô ta.
Không thể không nói loại nữ cường nhân có địa vị cao đã lâu như Tôn Dĩnh Thục này có ánh mắt cũng rất dọa người. chẳng qua đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói thì cũng chỉ như trứng chọi đá.
Tựa như cảm thấy đe dọa của bản thân đối với Tề Đẳng Nhàn là vô dụng, Tôn Dĩnh Thục bất đắc dĩ thở dài.
“Sao số của tôi lại khổ như vậy cơ chứ?” Trong miệng cô ta thốt ra một câu khiến người phải rủ lòng thương.
Chỉ là Tề Đẳng Nhàn lòng dạ sắt đá ngồi ở trên sofa nhìn Tôn Dĩnh Thục cười nói: “Địa vị của phu nhân cao quý, trong tay có tài sản mấy trăm triệu, nếu cái này còn gọi là số khổ thì phụ nữ trong thiên hạ này sống sao nổi nữa!”
Tôn Dĩnh Thục lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng tiền đó của tôi đều là từ trên trời rơi xuống sao? Từ khi tôi gả vào Thôi gia tới nay đều phải chịu cảnh bị người ta khinh thường, sau khi chồng cũ chết thì càng thêm một bước khó đi!”
“Hiện giờ cậu cũng thấy rồi đấy, bọn họ ép tôi như thế nào, đối phó với tôi làm sao!”
“Tên Choi Jeong Ho vừa rồi kia thậm chí còn là em trai ruột của chồng cũ của tôi.”
“Sau khi chồng cũ của tôi mất thì vẫn luôn thường xuyên quấy rối tôi, sau khi bị tôi từ chối thì lại sử dụng đủ các loại thủ đoạn nhắm vào tôi!”
“Lần này bị anh ta tóm được một số ảnh chụp nhìn tưởng thật nhưng lại là giả kia, tình cảnh của tôi sẽ càng gần thêm một bước tới ngã xuống đáy vực, tương lai thế nào ai có thể biết trước được?”
Lúc nói những lời này, Tôn Dĩnh Thục nước mắt lưng tròng, mắt đẹp nhắm lại, hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống dưới.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Tôn Dĩnh Thục rơi “Nước mắt cá sấu” thì vẻ mặt hơi động, nói: “Phu nhân đúng thật là không dễ dàng gì!”
Tôn Dĩnh Thục mở to hai mắt, nhu nhược đáng thương nhìn Tề Đẳng Nhàn ra vẻ bất lực nói: “Giúp tôi, Tề tổng….Xin cậu giúp tôi một chút, để tôi vượt qua một cửa ải khó khăn này.”
Trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện lên nét rủ lòng thương nói: “Ngày trôi qua của phu nhân cũng quá khó khăn rồi, nếu không giúp cô thì tôi còn được gọi là đàn ông nữa sao?”
Tôn Dĩnh Thục lập tức dựa vào trong lòng hắn ô ô khóc rống lên.
Tề Đẳng Nhàn mượn gió bẻ măng duỗi tay ôm cô ta.
Hai người họ một người tình nguyện diễn, một người nguyện ý phối hợp, thật đúng là duyên trời tác hợp.
Tôi phối hợp diễn xuất với cô như vậy, diễn tới nỗi giải Oscar còn phải nợ tôi một giải ảnh đế đấy!
“Trình độ diễn xuất của bà cô quả phụ này quả nhiên là vẫn kém hơn một chút so với Irena Jinva hồn nhiên như thật, cũng may gần đây đạo hạnh của mình được nâng cao, không ai có thể qua được mắt của mình!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn đắc ý dào dạt.
Đối mặt với mỹ nữ như cô ta tự nhào vào trong ngực đương nhiên sẽ không từ chối, tên ngốc lắm mới từ chối, trước cứ chiếm được tiện nghi đã rồi cái khác bàn luận sau.
Trình độ diễn xuất của Tôn Dĩnh Thục cũng đủ để khiến 99% đàn ông ruột gan như đứt ra từng khúc, nhưng kỹ thuật diễn của cô ta so với Irena Jinva từ nhỏ đã được tiếp xúc với kỹ thuật diễn mà nói thì vẫn là thua chị kém em.
Irena Jinva đã tích hợp những động tác, ngôn ngữ, thần thái có thể khơi dậy mọi loại dục vọng và suy nghĩ của đàn ông vào trong xương tủy của cô ta, đó không còn là kỹ năng diễn xuất nữa mà đã trở thành một loại bản năng.
Nước mắt của Tôn Dĩnh Thục làm ướt áo Tề Đẳng Nhàn, cô ngẩng đầu lên nhu nhược đáng thương nói: “Tề tổng chuẩn bị giúp tôi bằng cách nào đây? Nếu cậu đồng ý giúp tôi, tôi nhất định mang ơn đội nghĩa cậu!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không phải lúc nãy phu nhân còn bảo tôi gọi cô một tiếng chị sao? Sao bây giờ lại một câu Tề tổng hai câu Tề tổng lạ lẫm như vậy?”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Nếu cậu chịu giúp tôi, cậu muốn để tôi gọi cậu như nào cũng được, cái gì cũng có thể.”
Tề Đẳng Nhàn duỗi tay vỗ vỗ bả vai của cô, nhàn nhạt đáp: “Chuyện này cô không cần phải để ở trong lòng, không phải chỉ là chuyện của hai bức ảnh thôi sao? Không có chuyện gì.”
“Tôi bảo Choi Jeong Ho là một tên ngốc cũng không phải là không có đạo lý.”
“Thậm chí chúng ta không cần phải ra tay, tự nhiên sẽ có người thu thập anh ta giúp chúng ta.”
Tôn Dĩnh Thục ngẩn người nói: “Có ý gì? Chúng ta không ra tay thì có ai sẽ nhắm vào anh ta chứ?”