“Long Môn ở Đông Hải muốn tuyển ra đà chủ tân nhiệm, mấy người đương nhiên có thể bỏ phiếu theo đầu người để quyết định, nhưng quyết định cuối cùng ra sao vẫn là do tổng bộ Long Môn quyết định.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
“Hơn nữa, Mã Hồng Tuấn không phải là người mấy người muốn đuổi đi là có thể đuổi đi, bởi vì tôi ở chỗ này hôm nay chính là để chống lưng cho ông ta.”
“Mấy người muốn đuổi người chính là đối nghịch với tôi!”
Từ Dương cười khẩy nói: “Mày thì là cái thá gì? Cũng xứng nhúng tay vào nội vụ trong Long Môn của chúng tao!”
Tề Đẳng Nhàn lôi ngọc trụy từ trong ngực của mình ra, đáp lên trên mặt bàn rồi lạnh giọng nói: “Môn quy của Long Môn, dĩ hạ phạm thượng đánh mười lăm gậy!”
Mọi người nghe thấy lời này thì đều cười nhạo.
“Ha ha ha ha, thật là buồn cười chết mất, lại còn dĩ hạ phạm thượng nữa chứ, hay là cậu lại muốn nói bản thân mình chính là người của tổng bộ?”
“Tôi chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy, dám chạy tới Long Môn chúng ta giả danh lừa bịp!”
“Họ Tề kia, mặc dù cậu rất lợi hại nhưng Long Môn chúng tôi cũng không phải ăn chay, mọi người cùng nhau sóng vai chiến đấu thì chưa chắc cậu đã có thể thắng được đâu!”
Tề Đẳng Nhàn lại đẩy đẩy ngọc trụy về phía trước thêm một chút: “Nhìn cho rõ vào một chút.”
“Thượng Hải?!”
Hứa Thiếu Cường nhìn thấy hai chữ khắc trên ngọc trụy thì đồng tử co rút kịch liệt, đầy mặt không thể tin tưởng, căn bản không thể nào tin được vào hai mắt của mình.
Đây là tín vật của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải, chỉ có đà chủ mới có thể nắm giữ, đồ vật trân quý như vậy sao có thể ở trong tay của Tề Đẳng Nhàn được?
“Sao có thể, đà chủ chi nhánh Thượng Hải Văn Dũng Phu chết ở trong tay cậu, cậu và bọn họ kết oán huyết hải thâm thù, sao họ có thể chấp nhận để cậu trở thành đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải được?” Hứa Thiếu Cường vô cùng khiếp sợ nói.
Văn Dũng Phu bị cá sấu giết chết ở Trung Hải nhưng đối với bên ngoài thì đa số mọi người đều tin là do Tề Đẳng Nhàn giết chết, lan truyền tới mức ồn ào huyên náo.
Từ Dương cười lạnh nói: “Cái này thì đơn giản, chẳng qua là sau khi hắn giết chết người ta rồi từ trên người Văn lão đà chủ cướp được, vốn dĩ không phải là thật!”
Hứa Thiếu Cường gật gật đầu nói: “Cũng không sai, họ Tề kia, cậu đừng có mà ở đây cáo mượn oai hùm nữa!”
Tề Đẳng Nhàn lành lạnh nói: “Tôi cầm ngọc truỵ này tức là có hiệu lệnh của Long Môn ở Thượng Hải, mấy người ở đây dĩ hạ phạm thượng luôn luôn nghi ngờ, đây là muốn châm ngòi ly gián tình đoàn kết của Long Môn chúng ta sao?”
“Ngọc trụy này là do tổng bộ phát xuống, mấy người nghi ngờ tôi, chẳng lẽ là không để hội trưởng vào trong mắt sao?”
“Chi nhánh Long Môn ở Đông Hải đã cuồng vọng tự đại đến mức không thèm nghe theo mệnh lệnh từ tổng bộ luôn rồi sao?”
Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn giơ một ngón tay lên chỉ chỉ Từ Dương, nói: “Dương Quan Quan, mau hành hình, chấp hành gia pháp của Long Môn!”
“Được!”
Dương Quan Quan không nói hai lời đột nhiên bước lên một bước nhằm vào Từ Dương.
Một loạt các từ ngữ tàn nhẫn của Tề Đẳng Nhàn thành công chấn nhiếp hội viên của Long Môn, nên lúc Dương Quan Quan động thủ thì không dám có một ai dám ra tay ngăn cản tương trợ.
“Mày dám!” Từ Dương kêu to, cũng không thèm để vào mắt người phụ nữ động thủ với chính mình này, dù sao trong lòng anh ta cũng chẳng sợ lắm.
Anh ta múa may nắm đấm muốn trực tiếp đánh ngã Dương Quan Quan nằm bẹp dưới mặt đất, chỉ là sau khi nắm tay được chém ra lại bị Dương Quan Quan dùng hổ hình trảo công nhấn xuống một cái, ngay sau đó lập tức bị đối phương đá thẳng một cước vào trước ngực.
Chỉ thấy Dương Quan Quan đông tay phải một cái, nhẹ nhàng hạ xuống trực tiếp dừng ở trên bụng của Từ Dương.
Từ Dương oa một tiếng hét thảm, từ trong miệng phun ra dịch dạ dày, cả người mềm oặt ngã xuống mặt đất.