Tuyệt Thế Cường Long

Chương 672: Xứng đáng với danh quyền cao chức trọng!




Dương Quan Quan cười lạnh, tay trái hung hăng vỗ một chưởng xuống mặt bàn, trầm đục phịch một tiếng, mặt bàn vỡ vụn thành nhiều mảnh, cô rút từ trong đống gỗ vụn ra một cây gậy gỗ dài hơn một khối trực tiếp quất xuống sau lưng Từ Dương!
“A!”
Sau lưng Từ Dương bị ăn đòn hiểm lại hét thảm lên một tiếng, trong miệng lập tức phun ra máu tươi.
Dương Quan Quan không lưu thủ chút nào, tay cầm gậy gỗ đánh liên tục, bang bang bạch bạch liên tiếp đánh đủ mười lăm gậy, không thừa không thiếu.
Trước mắt bao nhiêu người bị Dương Quan Quan đánh mười lăm gậy, phía sau lưng bị đánh tới mức da tróc thịt bong, hơi thở cả người đều thoi thóp.
Từ Dương phun ra một búng máu cuối cùng, suy yếu nói: “Tề Đẳng Nhàn, mày sẽ không được chết tử tế….”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong chỉ đào đào lỗ tai rồi nói: “Hiện tại còn có ai cảm thấy tôi không có đủ tư cách để nói chuyện hay không?”
Hứa Thiếu Cường đen mặt nói: “Cho dù cậu có là đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải đi nữa, lời nói có uy quyền nhất định thì cũng không thể nhúng tay vào cuộc bầu cử tân đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Đông Hải chúng tôi được!”
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, lời nói này ngược lại cũng không sai, thân phận của hắn là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải, địa vị so với bất cứ ai ở đây cũng cao hơn, Từ Dương vừa mới rồi dùng lời nói thô tục mắng hắn bị hắn tóm lấy nhược điểm đánh cho một trận cũng không phải là xấu.
“Chúng tôi muốn trục xuất Mã Hồng Tuấn ra khỏi chi nhánh, cho dù cậu có đại diện Long Môn ở Thượng Hải lên tiếng thì cũng chỉ có thể giữ lại làm ý kiến!” Hứa Thiếu Cường cao giọng nói.
Anh ta dần dần nắm giữ quyền lên tiếng, gắt gao bám chặt vào tin tức Tề Đẳng Nhàn chỉ là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải để nói chuyện.
Đông đảo hội viên Long Môn có mặt ở hiện trường cũng âm thầm gật đầu.
Lúc này bọn họ cũng đã rõ ràng, sau khi Từ An bị giết thì vì sao tổng bộ lại không tới tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền toái, hoá ra là vì Tề Đẳng Nhàn đã sớm gia nhập Long Môn, hơn nữa còn là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải.
Hôm nay chỉ cần có thể đá được Mã Hồng Tuấn ra ngoài là có thể tính rằng bọn họ đã thắng!
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu nói: “Tôi nói ủng hộ Mã Hồng Tuấn thượng vị cũng không đơn giản chỉ là ý của một mình tôi, đồng thời cũng là ý của tổng bộ Long Môn!”
Hứa Thiếu Cường cười lạnh nói: “Không phải là cậu lại định móc luôn cả ngọc trụy của hội trưởng ra đấy chứ? Nếu cậu có thể có được nó thì chúng tôi đây sẽ lập tức nhận!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cái này hả, vậy thì thật sự đúng là không có.”
“Không có thì cậu còn nói cái gì? Chỉ bằng một câu vu khống của cậu mà chúng tôi đây phải tin rằng đó là ý của tổng bộ sao?” Hứa Thiếu Cường khinh thường đầy mặt.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: “Tôi chỉ không có ngọc trụy của hội trưởng thôi mà, nhưng tôi gọi tổng hội trưởng Lý Hà Đồ của mấy người tới đó thôi.”
“Ha ha ha ha, tổng hội trưởng Lý Hà Đồ từ trước tới nay vẫn luôn chỉ ở trong nhà không màng tới thế sự, cậu bảo cậu tìm ông ấy tới?”
“Tôi thật sự muốn nhìn thử xem Lý Hà Đồ cậu tìm tới hiện giờ người đang ở nơi nào!”
Cũng ngay lúc này, ở cửa xuất hiện một lão nhân gần bảy mươi tuổi mặc một thân đường trang màu bạch nguyệt, dáng người gầy nhưng rắn chắc, tinh thần quắc thước, đi đường vẫn còn rất uy vũ sinh phong.
Dương Quan Quan sai khi nhìn thấy lão nhân này thi trong lòng lập tức nổi lên cảnh giác, lập tức phán đoán được lão nhân này chính là một cao thủ cực kỳ lợi hại!
Hứa Thiếu Cường nhìn thấy lão nhân tới thì thần sắc trên mặt cuối cùng cũng thả lỏng, hơi hơi chắp tay trầm giọng nói: “Lâm trưởng lão, ngài đã tới!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu liếc nhìn Lâm trưởng lão thì hơi nhướng lông mi lên, lão đầu này là người Lâm gia ở Đế Đô, là người một nhà với cái tên Lâm Từ Long lần trước tới sư đoàn 81 tìm hắn gây phiền toái.
Lâm Tuyết Tùng, người của Lâm gia ở Đế Đô, đồng thời cũng là một trưởng lão trong tổng bộ của Long Môn, xứng đáng với danh quyền cao chức trọng!
“Khó trách cái tên Hứa Thiếu Cường này nói chuyện ngông nghênh như vậy, hoá ra là sau lưng tìm được người chống lưng cho.” Trong mắt Tề Đẳng Nhàn mang theo ý cười nhưng trong nội tâm lại sát ý quay cuồng.
Lúc trước cha hắn Tề Bất Ngữ bị Triệu gia ép buộc, Lâm gia này lại nhảy vào một chân góp vui, toàn lực ủng hộ Triệu gia đuổi tận giết tuyệt hai cha con bọn họ.
Cuối cùng vẫn là do Tề lão gia tử đứng ra nói chuyện, thỏa hiệp một phen để Triệu gia buông tha cha con hai người bọn họ, lúc này xong mới trục xuất khỏi Đế Đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.