Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, tôi một câu, anh một câu, trận chiến đầu tiên cũng khiến nhiệt huyết của họ trào dâng, vậy thì rõ ràng cuộc chiến thứ hai sẽ lại càng thêm đặc sắc.
“Mời!” Ánh mắt của Diệp Thành vô cùng lạnh lẽo, anh ta chậm rãi nói.
Tề Đẳng Nhàn căn bản không nói gì với anh ta thêm nữa, chỉ vận dụng cước bộ rồi lao thẳng về phía anh ta!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hô to một tiếng rồi rút kiếm ra, có điều anh ta còn chưa kịp xuất chiêu mà Tề Đẳng Nhàn đã xuất hiện ở ngay bên cạnh rồi giơ tay muốn chọc vào mắt anh ta.
Advertisement
Diệp Thành giơ kiếm lên che mặt mình lại, thanh kiếm như xé gió nghênh đón những ngón tay của Tề Đẳng Nhàn.
Dĩ nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không ngu dốt tới mức cứng đầu đối diện với luồng khí sắc bén chém sắt như chém bùn được sinh ra từ thanh kiếm kia, lúc này hắn co ngón tay lại, cổ tay khẽ huých một cái, né khỏi luồng khí, nhẹ nhàng đập một cái vào thân kiếm.
“Vù!”
Cả thanh kiếm đều run lên trong lòng bàn tay của Diệp Thành, tạo nên một tần suất rung chấn vô cùng kỳ lạ.
Phạch một tiếng, Diệp Thành lập tức bước chân lùi về phía sau, đến khi đã kéo dài được khoảng cách rồi thì anh ta tiếp tục phóng ra những luồng khí mạnh như gió cuốn, xoạt xoạt xoạt, tất cả đều nhắm vào những vị trí hiểm yếu của Tề Đẳng Nhàn!
Dĩ nhiên nếu anh ta có thể đâm chết Tề Đẳng Nhàn ngay tại nơi này thì đương nhiên là không còn gì hơn nữa, cũng vì thế nên Diệp Thành chiến đấu bằng thái độ không chết không ngừng, từng giây từng phút một anh ta đều ôm tâm thế như vậy!
Mọi người chỉ cảm thấy da đầu của mình lạnh toát, thế kiếm của Diệp Thành vừa nhanh mà lại vừa chuẩn, sắc bén tới mức khiến máu trong người kẻ khác cũng theo đó mà sục sôi, nếu để trúng dù chỉ là một đòn thì chỉ sợ không chết cũng phải tàn phế.
Ngay cả Dương Quan Quan và Long Á Nam cũng phải toát mồ hôi lạnh thay cho Tề Đẳng Nhàn, bởi vì mỗi lần tránh né là lại thêm một lần hắn đối diện với nguy hiểm ở khoảng cách gần hơn, luồng kiếm phong lại càng tiến sát hơn nữa.
So với đối thủ tay không tấc sắt, một đối thủ có vũ khí thực sự rất khác biệt, thế tiến công của Diệp Thành vô cùng hung ác, Tề Đẳng Nhàn gần như không tìm được cơ hội nào để phản đòn.
Dưới chân Diệp Thành thi triển cước bộ Cửu Cung Bát Quái, thanh kiếm trong tay của anh ta không dừng lại một giây một phút nào, những làn gió bao vây khắp xung quanh Tề Đẳng Nhàn, một mực kiếm tìm cơ hội làm tổn thương hắn, mà Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ có thể né tránh, thi thoảng lại dùng nắm đấm đập vào thân kiếm để đẩy thanh kiếm ra.
Chiêm Tinh bảo Diệp Thành học tập thân pháp với hắn ta, hắn ta nói chỉ cần luyện thân pháp cho giỏi thì sẽ trở thành người vô địch trong thiên hạ.
Trên thực tế thì thân pháp của Diệp Thành không hề kém cỏi một chút nào, Cửu Cung Bát Quái chặt chẽ tới mức không có lấy một kẽ hở, công lực được thể hiện rất rõ qua từng chuyển động.
Đối mặt với những đòn tấn công có mật độ cao như vậy, nếu chỉ tiếp tục né tránh thì quả thực rất tốn thể lực và công sức, nếu như là người bình thường thì chỉ sợ là sẽ không chịu được bao lâu, cuối cùng sẽ váng đầu hoa mắt mà không thể bắt kịp những đường kiếm lao vun vút xung quanh.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn đâu phải là một người bình thường cơ chứ, hai mắt hắn như tỏa sáng để theo kịp từng chuyển động của những luồng gió được sinh ra từ thanh kiếm kia, bước chân cũng nhanh thoăn thoắt, gần như xoay tròn cùng với Diệp Thành.
“Nếu cứ mãi tiếp tục như thế này thì cũng không phải là cách, anh ta vẫn không tìm ra khoảnh khắc nào để phản công…” Long Á Nam tỏ ra có chút lo lắng.
“Diệp Thành liên tục tấn công, nếu như vậy thì hắn ta cũng đang tiêu hao rất nhiều thể lực, hai người đó đang đánh cược với nhau kìa.”
Long Á Nam không thể không kinh ngạc, cô ta hỏi: “Đánh cược cái gì cơ chứ?”
Dương Quan Quan trả lời: “Diệp Thành đang đánh cược rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ mắc sai lầm, còn Tề Đẳng Nhàn thì đang đánh cược rằng Diệp Thành sẽ không chịu được đến khoảnh khắc mà anh ta mắc sai lầm đó.”
Long Á Nam nghe xong thì lập tức bừng tỉnh, sau đó lại hơi giật mình, cô gái tên Dương Quan Quan này vừa mới luyện võ công được bao nhiêu lâu cơ chứ, không ngờ trình độ mắt nhìn của Dương Quan Quan đã vượt hẳn cô ta.
Thứ gọi là thiên phú quả nhiên không phải chỉ cần ước ao là sẽ đạt được!
Quả nhiên, chỉ mới ba phút sau, đường kiếm của Diệp Thành đã chậm lại!
Dù sao con người cũng không phải là máy móc, huống chi máy móc cũng phải cần nạp nhiên liệu và tra dầu mới có thể hoạt động trơn tru được.
Diệp Thành phải duy trì tốc độ tấn công cao như vậy, cánh tay của anh ta không chịu nổi gánh nặng này, nhất là phần cơ mái chèo ở bắp tay lại càng đau nhức không chịu được.
“Bốp! Bốp! Bốp…”
Diệp Thành hoạt động cổ tay, ba luồng kiếm phong tiếp tục nhào đến.
Nhưng lần này chỉ là chiêu đánh lạc hướng, Tề Đẳng Nhàn vừa mới bắt đầu hành động thì Diệp Thành đã lập tức thu kiếm về, một hơi thở thật dài đã bị nín nhịn thật lâu cuối cùng cũng được trút ra.
“Kiếm pháp rất lợi hại, tiếc là không có ích gì.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Cảm giác hít thở không thông bao trùm lên tất cả mọi người cũng biến mất, ai ai cũng đều thở ra một hơi thật dài.