Câu thơ này có ý tứ rất đơn giản, hai nhà họ Vương và họ Tạ vốn là quan to quý tộc, thế nhưng sau khi thời đại thay đổi thì những chú chim én chọn chỗ sinh sống là dưới mái hiên dưới xà nhà của họ nay cũng đã bỏ họ mà bay tới chỗ những người dân tầm thường khác.
Bạch Liễu không nhịn được mà khẽ mấp máy đôi môi: “Đó là lý do mà cậu có thể tri triển được một quyền pháp vô địch đủ để tung hoành thế gian?”
Tề Đẳng Nhàn trả lời cô ấy: “Tôi có tín ngưỡng, tôi hiểu được lòng tôn trọng là gì, thế nhưng tôi sẽ không vì thế mà đi sùng bái quyền lực. Sở dĩ quyền pháp của tôi trở nên vô địch đủ để tung hoành thế gian là bởi tôi cũng giống như Ngọc Tiểu Long vậy, tôi không muốn nhường lại thế giới này cho những con người mà tôi khinh bỉ!”
Bốn vị giám khảo, Tề Đẳng Nhàn đã qua được hai người trong số đó.
Advertisement
Bạch Liễu sử dụng Thái Cực Quyền, Diệp Thành sử dụng Cửu Cung Kiếm.
Một người bị phế bỏ cả hai bên mắt, một người bị thương nặng ở phổi.
Có lẽ nửa đời sau bọn họ cũng chỉ có thể làm sư phụ để dạy cho đồ đệ luyện công chứ cũng không thể tự mình ra trận được nữa.
Advertisement
Dương Quan Quan cẩn thận suy nghĩ về những lời mà Tề Đẳng Nhàn đã nói, cô ta nghĩ cũng rất có lý chứ không sai.
Tất cả mọi người ai cũng nói phải xem xét bản thân mình, sau đó xem xét chúng sinh, cuối cùng xem xét trời đất trong thiên hạ.
Nhưng chỉ có một mình Tề Đẳng Nhàn là người duy nhất xem xét trời đất trong thiên hạ đầu tiên rồi sau đó xem xét chúng sinh, cuối cùng mới tự nhìn lại bản thân hắn.
Tề Đẳng Nhàn bước đi trên một con đường không giống với con đường của những người bình thường, cũng có những quan niệm và đạo lý không giống với quan niệm và đạo lý của người thường, ngay cả quan niệm và đạo lý của hắn về quyền thuật cũng vậy, hắn muốn sửa cũ thành mới, đánh vỡ những gì đã cũ của thời đại trước.
“Xem xét trời đất bao la, biết được vũ trụ bao la, ngước nhìn và ngưỡng mộ sự uy nghiêm của các vị thần linh cao lớn và kiêu ngạo, sau đó xem xét chúng sinh muôn màu, cuối cùng tự đặt bản thân mình vào cái tầm thường trước vũ trụ và thần linh, xem xét chính mình, có vậy mới có thể hiểu thấu được các vị thần ở chốn hư vô.” Dương Quan Quan chậm rãi nói.
Ba nghìn đại đạo, tất cả đều là thông hiểu về hỗn nguyên.
Một khi đã luyện quyền pháp đến một trình độ thật cao thì tất nhiên sẽ thông hiểu về triết học, cũng thông hiểu về thần học.
Dương Quan Quan bỗng nhiên mỉm cười rồi nói: “Thảo nào những nhân vật ở cấp bậc đại tông sư một khi đã luyện quyền pháp tới trình độ đỉnh cao thì sẽ đi tìm đọc một vài cuốn sách về triết học.”
Vào giờ phút này hoàn toàn không thể nhìn ra được Tề Đẳng Nhàn của lúc bình thường lại là một con người có tính cách tùy ý và thậm chí còn có chút cợt nhả, quanh thân hắn chỉ tỏa ra một phong thái phi thường hệt như bao nhiêu bậc tông sư khác.
Long Á Nam đứng ở một bên không nhịn được mà hỏi: “Quyền pháp của cô cũng đã đạt tới loại cảnh giới này rồi sao?”
Dương Quan Quan lắc đầu trả lời: “Làm sao mà có thể như vậy được chứ, tôi chỉ cảm ngộ được một chút gì đó mà thôi. Có đôi khi quyền pháp của anh ta cũng tuân theo đạo lý không chết thì không dừng lại!”
Long Á Nam không thể không nhớ tới một câu mà chính Ngọc Tiểu Long cũng từng nói với cô ta: “Tôi có lý do để bắt buộc phải thắng.”
Cũng khó trách vì sao mà hai người kia hiện giờ lại đi đến bước đường liên thủ cùng nhau, có chung một mối thù.
“Tôi nghĩ chắc hẳn vị giám khảo thứ ba cũng không phải người đơn giản đâu chứ nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc nắm đấm dính đầy mồ hôi, sải chân bước về phía cửa lớn như một anh hùng, tới thẳng võ trường thứ ba của cuộc thi khảo sát.
Diệp Thành vừa ho khan vừa nói: “Dìu tôi đi sang đó xem trận chiến thứ ba, cậu ta đã đấu liền hai trận liên tiếp, chắc chắn sẽ hao tổn thể lực cực kỳ nhiều, trận thứ ba sẽ là lúc cậu ta phải thất bại!”
Bạch Liễu nói: “Người trấn giữ cửa ải thứ ba là Trích Tinh Thủ Chiêm Tinh, hắn ta có thân pháp vô cùng linh hoạt, di chuyển mờ mịt như một bóng ma, không có bất cứ dấu vết nào để tìm kiếm, muốn bắt hắn ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.”
Tuy cả hai người đều đã thua nhưng bọn họ đều muốn biết kết quả cuối cùng của cuộc thi khảo sát, vì vậy cả hai cùng đi theo Tề Đẳng Nhàn tới xem trận chiến thứ ba của hắn.
Tất cả mọi người cũng đều nghĩ cuộc thi khảo sát lần này rất đặc sắc, cả giám khảo lẫn thí sinh đều không hề nương tay mỗi khi ra đòn, chiêu thức nào cũng là chiêu thức muốn dồn đối phương vào chỗ chết, thực sự quá kích thích rồi, vì vậy bọn họ cũng rối rít bám theo để quan sát trận chiến.
“Trích Tinh Thủ Chiêm Tinh?!” Ngay khi vừa mới nhìn thấy giám khảo thứ ba, Long Á Nam lập tức nhíu mày một cái.
Từ trận đấu đầu tiên, thông qua cách chiến đấu của Bạch Liễu, cô ta đã nhận ra rằng phe đối thủ đang có một mục đích là tiêu hao dần thể lực của Tề Đẳng Nhàn.
Hiện tại Chiêm Tinh đã xuất hiện ở nơi này, người trấn giữ cửa ải cuối cùng lại là “người đảm nhận chữ Long” mang tên Diệp Phi Lưu, càng nghĩ cô ta lại càng cảm thấy không ổn.
Thứ mà Chiêm Tinh am hiểu nhất là thân pháp, hắn ta linh hoạt và nhanh nhẹn như một con chim én, được người khác gọi bằng danh xưng “Trích Tinh Thủ”.
Nếu Tề Đẳng Nhàn muốn đánh cho hắn ta thành một người tàn phế thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng gì.
Vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Chiêm Tinh đã ngay lập tức lên tiếng: “Quả nhiên là cậu còn lợi hại hơn so với những gì mà chúng tôi đã tưởng tượng, thậm chí tất cả chúng tôi còn đã cùng nhau nghiên cứu cậu trước khi cậu đặt chân tới đây.”