Ở giữa hiện trường có nhiều người như vậy nhưng chỉ có một mình Diệp Thành là có thể nhìn ra nhiều thứ nhất trong trận chiến.
Cho dù là hai người Dương Quan Quan và Long Á Nam thì cũng đều có cảm giác như lạc vào giữa một màn sương mờ mịt, động tác của hai người đang giao chiến ở kia thực sự quá nhanh, đôi mắt của bọn họ không thể theo kịp nữa.
Chiêm Tinh bị Tề Đẳng Nhàn thi triển một quyền đấm thẳng vào hai cánh tay đang chắn trước ngực, làm cho hắn ta có cảm giác như là hai cánh tay mình sắp nứt cả ra.
“Cái con người này đã chiến đấu trong hai trận liên tiếp, vừa rồi khi truy đuổi mình thì lại tiêu hao nhiều thể lực đến vậy, thế mà tại sao bây giờ lực đấm của cậu ta vẫn còn mạnh như vậy?” Chiêm Tinh nghĩ mà có cảm giác như hàm răng mình đang lung lay như thể sắp rụng hết cả ra ngoài.
Advertisement
Hắn ta vừa định cử động thì đã thấy Tề Đẳng Nhàn tiếp tục bồi thêm một cú phách quyền nữa nhanh như sấm sét!
Bất đắc dĩ, hắn ta chỉ có thể đỡ lấy cú phách quyền này mà thôi!
Cú đấm này lại tiếp tục bị Chiêm Tinh chặn lại, nhưng hắn ta có cảm giác như thể tất cả mọi sức lực của cú phách quyền này đều theo hai cánh tay của hắn ta mà truyền vào trong cơ thể, sau đó hệt như hai cây đinh to tướng đâm vào hai chân của hắn ta!
Advertisement
Một khi đã luyện phách quyền đến mức cao siêu thì quyền cước đi xuống liền có thể đánh cho đối phương phải đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích trong một khoảng thời gian ngắn.
Tinh thần ẩn chứa trong phách quyền của Tề Đẳng Nhàn cũng đã sớm đạt đến trình độ này rồi, thậm chí là còn có phần khoa trương hơn nữa.
Lần này Chiêm Tinh biết mọi chuyện không hay rồi, hắn ta có cảm giác như thể có người đã đổ chì vào hai chân của mình, có muốn di chuyển cũng vô cùng khó khăn.
“Đã đến lúc anh ra nhập bọn cùng hai người kia rồi đấy!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói một câu, sau đó nhấc đùi phải, công lực khiến cho đùi phải của hắn quét tới chỗ Chiêm Tinh như một cây búa không lồ. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Chiêm Tinh cũng muốn nhấc chân lên cản lại nhưng không thể làm được, bị Tề Đẳng Nhàn dùng một cước đá vào bên cạnh đầu gối, chẳng khác gì một cây đại thụ bị búa đốn thẳng vào gốc rễ, cả người nghiêng ngả rồi ngã xuống phía dưới!
Cơ thể của hắn ta còn chưa chạm xuống đất thì Tề Đẳng Nhàn lại tiếp tục nhấc chân trái lên, lại tiếp tục bồi thêm một cước nữa vào bên sườn của phía còn lại!
Vị trí bên cạnh đầu gối phải của Chiêm Tinh trúng chiêu ngay lập tức, cơ thể của hắn ta lại nghiêng về phía bên trái!
“Rầm!”
Cơ thể của hắn ta nặng nề ngã xuống đất, cũng vì phải nhận lấy một cước kia mà hai cái đùi bị bẻ gãy thành một độ cong vô cùng khoa trương, một tiếng kêu đầy đau đớn cũng lập tức truyền ra từ trong miệng hắn ta.
Tề Đẳng Nhàn đưa chân của mình về chỗ cũ, mặt không đổi sắc, sau đó hắn chỉ cười lạnh một tiếng: “Đã dám trở thành con chó của nhà họ Triệu để bọn chúng phái tới đây nhắm vào một mục tiêu là tôi thì cũng sẽ chỉ có kết quả như vậy mà thôi, nửa đời sau anh cũng sẽ trở thành một kẻ tàn tật vô dụng!”
Chiêm Tinh vừa rên rỉ vừa nằm dưới đất ôm lấy hai chân của mình, cảm thấy đau đớn đến mức cả người co quắp lại.
Hắn ta cảm nhận được có chất lỏng nào đó đang chảy ra từ trong xương của mình.
Đó là cốt tủy.
Hai cú đá này của Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đá vỡ nát cả xương cốt của hắn ta, đến cả gân cốt cũng phải chịu lực tác động lớn đến mức nát bấy như thịt vụn, không một ai có thể cứu được đôi chân của hắn ta nữa rồi.
Chứng kiến một màn như vậy, Diệp Thành không nhịn được mà khe khẽ thở dài một cái, Tề Đẳng Nhàn ra tay quá mức tàn bạo, gần như không để lại một chút đường lui nào cho đối thủ của hắn cả.
Đầu tiên là hắn đâm thủng hai con mắt của Bạch Liễu, sau đó lại khiến hai lá phổi của anh ta bị thương nặng, còn bây giờ thì Tề Đẳng Nhàn lại trực tiếp đá cho đôi chân của Chiêm Tinh tàn phế luôn…
Đối với những quân nhân như bọn họ, biến thành kẻ vô dụng và tàn phế còn không sảng khoái bằng bị giết chết ngay lập tức.
“Không biết liệu Diệp Phi Lưu có thể bắt cậu ta lại được hay không đây, có lẽ bây giờ cậu ta cũng đã phải tiêu tốn tương đối nhiều thể lực. Hơn nữa, Diệp Phi Lưu lại còn là người có công lực cao nhất trong số bốn người chúng ta.” Diệp Thành thầm nghĩ.
Chiêm Tinh khổ sở nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Cậu ra tay tàn nhẫn, không để lại đường lui cho đối thủ, rồi sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp báo ứng mà thôi!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng đáp lời hắn ta: “Các người nghe theo mệnh lệnh của nhà họ Triệu để tới đây gây khó dễ cho tôi, vậy mà tôi còn phải làm một thánh mẫu sao hả? Tôi còn chưa đánh chết các người là đã coi như tôi nhân từ lắm rồi!”
Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn bản thân bị coi là một kẻ có danh tiếng độc ác lan xa, Bạch Liễu, Diệp Thành, Chiêm Tinh, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì ba con người này cũng là giám khảo, nếu như hắn đánh chết cả ba người này thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Hắn chỉ cần khiến cho bọn họ trở thành tàn phế là tốt rồi, một khi đã trở thành người tàn phế và vô dụng thì bọn họ cũng không thể làm việc theo mệnh lệnh của nhà họ Triệu được nữa, cũng không thể trở thành chướng ngại vật cản bước hắn nữa.
“Cậu đã đánh ba trận liên tiếp, lại tiêu tốn nhiều thể lực như vậy ở nơi này của tôi, chắc chắn cậu sẽ phải chết vào trận đánh thứ tư!” Chiêm Tinh dữ tợn buông lời nguyền rủa đối với Tề Đẳng Nhàn.