*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện tại chiêu thức này lại do Tề Đẳng Nhàn sử dụng, dĩ nhiên là uy lực hắn tạo ra còn mạnh mẽ hơn so với uy lực mà cô ta tạo ra gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần, tiếng động nghe như tiếng nổ phát ra từ cú đấm của hắn rơi vào tai mọi người hệt như một tiếng trống hết sức vang dội.
Thậm chí là trong hai con mắt của Tề Đẳng Nhàn còn hơi có dấu vết tụ máu, mùi gỉ sắt cũng xuất hiện trong lỗ mũi của hắn, đó là hậu quả của việc sử dụng quá nhiều khí huyết mạnh mẽ, dồn ép tất cả số khí huyết đó lại rồi đột ngột bùng phát ra.
“Ầm!”
Cả người Diệp Phi Lưu trực tiếp bị một quyền của Tề Đẳng Nhàn đấm văng xa hơn mười mét, lưng của hắn ta đập mạnh vào bức tường phía sau rồi sau đó đứng khựng lại.
Toàn bộ hiện trường hoàn toàn trở nên yên tĩnh hơn hẳn, đến cả tiếng của một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy được, thậm chí là ngay cả một tiếng hít thở rất khẽ cũng lọt vào trong tai của tất cả mọi người.
“Hộc…”
Diệp Phi Lưu bị đánh cho lún vào bên trong bức tường, hắn ta há miệng thật to, hộc ra một ngụm máu thật lớn.
Ngay sau đó, Diệp Phi Lưu cảm nhận được cốt tủy bên trong cơ thể mình đang liên tục bị chấn động, những chiếc răng mọc ra khắp khoang miệng đều trở nên lỏng lẻo, một hỗn hợp trộn lẫn giữa máu tươi và mảnh răng gãy bị hắn ta phun ra khỏi miệng.
“Cái này…” Long Á Nam nhìn cảnh tượng đó mà trực tiếp ngây người, cô ta nhìn về phía Diệp Phi Lưu đang bị dính trên vách tường với vẻ mặt không thể nào tin nổi, sau đó cô ta lại quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn vẫn đang duy trì tư thế “Tam thế thức” để thi triển cú băng quyền ban nãy.
Tề Đẳng Nhàn liên tục hít vào thật sâu ba lần liên tiếp, sau đó hắn mới chậm rãi thở ra một luồng hơi thật dài rồi chậm rãi thu bàn tay đang giơ cao kia lại.
Trong lúc hắn thu tay lại, kể cả khi nhìn bằng mắt thường thì tất cả mọi người cũng có thể nhận ra được rằng bàn tay của hắn đang liên tục run rẩy.
Hiển nhiên là thể chất của hắn đã thực sự chạm đến cực hạn, một chiêu “Cự Mãng Thổ Đan” ban nãy đã hoàn toàn ép cạn kiệt sức lực bên trong người hắn.
Nếu là hiện tại thì chỉ sợ một tên lưu manh cũng có thể dùng dao để đâm chết Tề Đẳng Nhàn được rồi.
Dương Quan Quan bỗng chốc tỉnh táo hơn hẳn, cô ta quay đầu lại nói với Long Á Nam: “Đòn vừa rồi chính là một chiêu thức trí mạng bí mật tên là “Cự Mãng Thổ Đan”, được sáng tạo ra dựa theo những gì được viết trong tiểu thuyết ngày xưa, yêu quái thành tinh sẽ tu thành nội đan trong cơ thể, khi bị ép phải liều mạng thì bọn chúng sẽ phun nội đan ra ngoài để bộc phát tất cả mọi pháp lực của bản thân.”
“Một chiêu “Cự Mãng Thổ Đan” này cũng chính là như thế đấy, tự dồn ép khí huyết của bản thân mình đến cực hạn rồi sau đó thì bùng phát tất cả ra ngoài, cũng giống như lúc mà yêu quái phun ra nội đan khi bị ép phải liều mạng vậy.”
“Hai chữ Cự Mãng là dùng để chỉ một con mãng xà mạnh mẽ, một khi đã bao vây được kẻ địch thì nó sẽ sản sinh ra lực quấn khổng lồ để ép kẻ địch vào chỗ chết.”
Long Á Nam nói: “Vừa lúc nãy tôi đã nghe được tiếng tim đập của anh ta rồi, nghe cứ như tiếng sét đánh vậy, chắc hẳn là chiêu thức này sẽ tạo ra áp lực rất lớn đối với cơ tim phải không?”
“Lần trước khi sử dụng chiêu này để thi triển một cước phế bỏ thân dưới của Sở Thiên Dương thì tôi đã phải nghỉ ngơi hơn nửa tháng ròng mới miễn cưỡng tỉnh lại. Hơn nữa, đó còn là vì sức lực bên trong tôi là có hạn nên áp lực tạo ra đè nặng lên trái tim không quá lớn.” Dương Quan Quan chân thành nói.
Lúc này thì Tề Đẳng Nhàn đã ngồi xuống ngay tại chỗ, hắn khom lưng xuống, hai khuỷu tay chống trên đùi, hai bàn tay ôm lấy hai bên đầu, trông có vẻ vô cùng biếng nhác.
Tề Đẳng Nhàn khẽ cười cười rồi nói: “Giám khảo Diệp à, chẳng phải tôi đã nói rằng tôi sẽ đập nát tất cả răng của anh sao? Bây giờ anh thử há miệng ra mà tự nhìn xem bên trong còn thừa lại mấy viên nào?”
Đến tận lúc này thì cơ thể của Diệp Phi Lưu mới chầm chậm trượt xuống từ trên vách tường, sử dụng khí huyết để tấn công đối thủ là cả một nghệ thuật. Tề Đẳng Nhàn là một người có công lực rất cao thâm, một quyền do hắn thi triển đủ để hắn ta bị dán dính vào tường trong cả phút đồng hồ.
Sau khi đặt mông ngồi bệt xuống đất, Diệp Phi Lưu lại tiếp tục phun ra thêm một ngụm máu nữa, hắn ta tỏ ra rất không cam lòng rồi nói: “Lẽ ra tôi không nên chơi trò cứng đối cứng, đối đầu trực tiếp với cậu!”
Đám người Diệp Thành ở phía bên kia cũng liên tục hít vào mấy hơi, chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu.
Đó còn là Diệp Phi Lưu đấy, nếu như là bất kỳ ai trong số bọn họ phải chịu đựng một quyền mạnh mẽ hết sức này của Tề Đẳng Nhàn thì chỉ sợ bọn họ sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ!
Đến cả một người có công phu cao siêu như Diệp Phi Lưu mà cũng bị một quyền này đánh đến mức gãy tay, chấn thương tim và phổi, di chứng để lại vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa lại không thể chữa khỏi được hoàn toàn, chỉ sợ sau này thì hắn ta cũng sẽ là một người vô dụng và tàn phế như ba người bọn họ.
“Anh cũng giỏi lựa chọn lắm đấy, có cây thương to như thế kia mà không chịu dùng, lại còn đòi đánh tay không với tôi.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.
Diệp Phi Lưu tỏ ra rất không cam lòng nhưng đồng thời thì hắn ta cũng không thể làm gì được, hiện giờ cứ mỗi lần hắn ta hô hấp là hắn ta lại cảm thấy tim và phổi mình đau đớn kịch liệt vì co thắt, khó chịu muốn chết, chứ đừng nhắc đến việc đứng dậy ngay lúc này.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều quay sang nhìn nhau, thật không thể ngờ được, giám khảo chính chịu trách nhiệm cho cửa ải cuối cùng lại bị hạ nốc ao bằng một phương thức như vậy.
Bọn họ vốn tưởng rằng cuộc chiến này ít nhất cũng phải kịch liệt như kiểu sao hỏa đâm vào trái đất chứ, vậy mà Tề Đẳng Nhàn chỉ mới sử dụng một quyền đã có thể biến Diệp Phi Lưu trở thành người tàn tật ư?!