Đồ Tể nhìn hắn với vẻ mặt không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng.
Oán Quỷ thì lần tràng hạt (hành động di chuyển các hạt châu bằng ngón tay), tròng mắt đảo quanh không ngừng, miệng lải nhải kinh Phật gì đó.
Dạ Ma nói: "Đây cũng là một cơ hội tốt, có muốn phản sát hay không? Trước đây hắn tra tấn chúng ta thảm như vậy mà, cơ hội báo thù đã đến rồi!”
Đồ Tể cười lạnh nói: "Ngu ngốc!”
Oán Quỷ không nói gì.
Dạ Ma giận dữ nói: "Đồ mập chết tiệt, mày nói cái gì thế? Có tin tao dám giết mày không?”
Đồ Tể tiếp tục cười lạnh, nói: "Có thể dùng óc heo của mày để suy nghĩ thật kỹ hay không, chúng ta cho dù có liên thủ để giết Nhị đương gia, vậy thì tính thế nào đây?”
Dạ Ma nói: "Đương nhiên là ung dung mà sống sung sướng rồi!”
Advertisement
“Đại đương gia đâu?’ Tên Đồ Tể hỏi.
Dạ Ma sửng sốt, sau đó ấp úng nửa ngày, nói: "À... Cũng đúng, còn có đại đương gia nữa..."
Đồ Tể nói: "Nhị đương gia có chuyên gì bất trắc, ước chừng Đại đương gia có thể rinh mày đi chơi ngũ mã phanh thây*! Trừ phi, mày có bản lĩnh giết cả Nhị đương gia và Đại đương gia cùng nhau, vậy tao khẳng định sẽ làm cùng mày.”
Dạ Ma khóe miệng co giật hai cái, cái này quá khó rồi.
Oán Quỷ nói: "Tôi nghe tham lang nói, Hình Ý quyền của Đại đương gia, đã luyện đến cảnh giới thần biến, hơn nữa, có thể đánh ra gió lớn rồi. "
Cổ Dạ Ma liên tục rụt lại, nói: "Chúng mày cho rằng tao vừa nãy chưa nói qua à, tao là đồ ngu ngốc!”
Đồ Tể nói: "Nói mày ngu ngốc mày còn không tin, lúc này lại thừa nhận rồi?”
Dạ Ma giận dữ nói: "Tao tự nói chính mình thì được, còn mày thì không, mày thử nói lại một câu nữa xem, đồ mập chết tiệt? "
Đồ Tể cười và cười, "Tao đã nói mày thế nào rồi? Nếu mày khó chịu thì giết tao đi. Không giết được tao, ngày mai tao sẽ nói ý nghĩ của mày cho Nhị đương gia.”
Dạ Ma vội vàng nói: "Dừng lại đi, tao tuyên bố một chuyện!”
Hai người nhìn ông ta.
“Tao là đồ ngu ngốc!!” Dạ Ma lớn tiếng nói.
Đồ Tể hài lòng gật đầu, nằm xuống, nói: "Biết là tốt rồi."
Dạ Ma vẻ mặt mang oán khí.
Oán Quỷ thì nói: "Nếu không giết Nhị đương gia, thì nghĩ biện pháp xử lý đại đương gia đi? Cùng nhau liên thủ, có chút hy vọng.”
“Bớt để cho nhân cách thứ hai của mày ra ngoài một chút đi, nếu không ngày nào đó thật sự chết cũng không liên quan đến chúng tao. Mày chết hay không không quan trọng, đừng liên lụy đến chúng tao là được!” Đồ Tể khinh thường nói, thân hình mũm mĩm xoay sang.
Mấy người này, tùy tiện thả ra ngoài, là đại họa có thể làm cho long trời lở đất, nhưng ghép lại với nhau, lại thành máy người bựa bựa.
Thái độ của Tề Đẳng Nhàn đối với ba người khá lỏng lẻo, chỉ cần ba người không gây chuyện khắp nơi, vậy hắn sẽ mặc kệ bọn họ.
Mà ba người này ở cùng một chỗ, cũng hình thành một quan hệ kìm hãm kỳ diệu, quản thúc lẫn nhau, thật đúng là không làm bậy.
Tề Đẳng Nhàn mấy ngày nay vẫn luôn cố gắng điều chỉnh bản thân, thậm chí còn mua thảo dược để sắc.
Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trong viện sắc thuốc, Dương Quan Quan mang vẻ mặt cổ quái.
“Cô đừng nghĩ nhiều nha, thân thể tôi tốt lắm, đây là thuốc trị nội thương!” Tề Đẳng Nhàn thấy thần sắc Dương Quan Quan, lập tức khó chịu.
"À, tôi còn tưởng rằng là (thận) anh hư." Dương Quan Quan không khỏi cười nói, bây giờ những loại trò đùa có chút ái muội này, cô cũng có thể nói được.
Tề Đẳng Nhàn sắc mặt tái đen, nói: "Tối hôm qua cũng không biết là ai đến be be trước.”
Dương Quan Quan hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới tên được đà lấn tới này, thậm chí cảm thấy có chút hối hận vì mình đã qua loa, dẫn đến việc gã này mỗi ngày đều mặt dày chui vào trong phòng mình.
Đợi đến khi Dương Quan Quan ra khỏi cửa, Tề Đẳng Nhàn mới thở dài, đổ thuốc canh ra.
"Cứ tiếp tục như vậy, lấy cẩu kỷ thay cơm cũng khó chữa. Làm thế nào mà lại có thể lớn như vậy, mỗi lần nhìn thấy đều làm tôi rung động." Hắn vừa lẩm nhẩm lải nhải, một bên uống một ngụm thuốc.