Tần Đường Ngọc nói: "Nhưng trước đó anh còn đánh cược hai lần, không sợ khoản nợ này bị điều tra à? Tiền, tất cả đều là gửi cho anh đó!”
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nói: "Tấm thẻ ngân hàng kia là của Nikolai Syevich-Cổ Tân Tư Cơ người Tuyết quốc, có quan hệ gì với Tề Đẳng Nhàn tôi đây?!”
Tần Đường Ngọc cằm sắp đập xuống đất, nói: "Triệu Mạn Nhi lúc này ước chừng là chết không nhắm mắt..."
Thẻ ngân hàng Thụy Quốc trong tay Tề Đẳng Nhàn, chính là của Cổ Tân Tư Cơ.
Advertisement
Cho nên, hắn không hề sợ có người đến điều tra khoản nợ này.
Ngẫm lại cũng đúng, người ta là một giám ngục nhỏ cấp hai ở trong thôn đi ra ngoài, làm sao có thể lấy được thẻ VIP của Ngân hàng Thụy Quốc đây?
Sau khi Hồng Thiên Đô rời đi, Triệu Mạn Nhi rõ ràng là có ý nghĩ dàn xếp ổn thoả, lúc này mới đồng ý đưa sáu mươi triệu đưa cho Tề Đẳng Nhàn. .
||||| Truyện đề cử: Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá |||||
Nhưng nào có thể nghĩ đến, Tề Đẳng Nhàn này là một người thâm hiểm, trở tay cái đã báo cáo với bên Ngọc Tiểu Long.
Chẳng bao lâu, cục chính trị đã có phản ứng.
Chỉ riêng một trường đấu chó đương nhiên không đáng để kinh động đến bộ phận như vậy, nhưng dù sao cũng liên quan đến người phản bội tên Hồng Thiên Đô này.
Tuy rằng không lấy được chứng cớ Hồng Thiên Đô có liên quan đến Triệu Mạn Nhi, nhưng chuyện này vẫn không thể khinh thường, hơn nữa có vị đại lão Ngọc Tiểu Long này ở sau lưng thúc đẩy, làm gì có ai dám chậm trễ việc này?
Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc mới ngồi xổm trước cửa trường đấu chó hơn mười phút, đã nhìn thấy từng chiếc xe Jeep tới, một đám đàn ông nghiêm túc mặc đồng phục màu đen xuống xe, súng ống đạn dược đầy đủ.
Bởi vì việc này là do Ngọc Tiểu Long thúc đẩy, cho nên, hành động của đám người này cũng vô cùng nhanh chóng.
Sau khi bao vây toàn bộ trường đấu chó, tiến vào khống chế tất cả nhân viên trong trường đấu chó.
"Triệu Mạn Nhi tiểu thư, cô bị nghi ngờ hối lộ nhân viên cấp cao của bộ phận chúng tôi, bộ phận của chúng tôi sẽ chính thức điều tra cô, mong được phối hợp."
Một lệnh điều tra được đặt trên mặt bàn của Triệu Mạn Nhi.
Triệu Mạn Nhi tức giận đến suýt hộc máu, tên khốn kiếp này, vậy mà lại dám giở trò?!
Triệu Man Nhi xem kỹ lệnh điều tra một lượt, sắc mặt càng thêm khó coi, thế mà lại là ban Chính trị của Bộ Chiến tranh.
Nếu như là bộ phận khác thì cô ta đã có thể gọi điện thoại nhờ người giải quyết chuyện này rồi.
Không bao lâu sau, Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc nhìn thấy những người trong trường đấu chó đã bị nhân viên của ban Chính trị dẫn ra ngoài, Triệu Man Nhi đi ở phía trước nhất, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Lai lịch của cái cô Triệu Man Nhi này không đơn giản đâu, xem ra cô phải cẩn thận nói với tôi về tình hình cụ thể của Trịnh gia rồi.”
Tần Dường Ngọc nói: “Trên thực tế thì oán hận của Trịnh gia đối với cô vợ ba này cũng không ít đâu, bọn họ cảm thấy cô ta đối xử với người khác quá âm hiểm và độc đoán... Thậm chí còn có tin đồn rằng vợ cả của Trịnh Sam Minh đã bị cô ta ép chết.”
Sau khi nghe xong, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có hơi bất ngờ, xem ra chuyện của Trịnh gia còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều!
“Tôi sẽ bớt chút thời gian để đến Trịnh gia một chuyến xem thế nào, nhân lúc cái cô Triệu Man Nhi này không có ở đây.” Tề Đẳng Nhàn bỗng nảy ra một sáng kiến.
Tất nhiên Tần Đường Ngọc sẽ làm tài xế cho hắn và đưa hắn đến Trịnh gia rồi.
Khi đến được dinh thự của Trịnh gia thì thời gian đã không còn sớm nữa rồi.
Nếu như không có gì bất ngờ thì Triệu Man Nhi vẫn đang phải tiếp nhận sự điều tra của ban Chính trị, với xuất thân của cô ta thì sẽ không khó để rút lui an toàn, thế nhưng vẫn sẽ có một đống chuyện phiền phức.
Tề Đẳng Nhàn bảo Tần Đường Ngọc tìm một chỗ đỗ xe rồi ở trong xe chờ hắn, hắn không đi con đường bình thường mà lại chọn cách lẻn vào trong dinh thự của Trịnh gia.
“Bố, xảy ra chuyện rồi, nghe nói Triệu Man Nhi bị người của chính quyền bắt đi rồi!” Tề Đẳng Nhàn vừa mới men theo bờ tường để trèo lên đến tầng hai thì bỗng nghe thấy có một giọng nói vọng ra từ bên trong cửa sổ.
“Á? Có chuyện gì thế, tại sao cô ta lại bị người của chính quyền bắt đi?” Giọng nói của Trịnh Sam Minh theo đó truyền đến.
“Nghe nói là cô ta đã hối lộ sáu mươi triệu cho một nhân vật cấp cao nào đó trong ban Chính trị, sau đó bị người ta trở tay tố cáo. Còn nữa, trường đấu chó cũng đã bị phong tỏa rồi. Lần này là có nhân vật lớn nào đó đã đi đầu trong việc động đến cô ta.” Con trai lớn của Trịnh Sam Minh là Trịnh Hữu Bân nói với giọng nói phấn khởi, thậm chí còn mang theo chút vui mừng.
Trịnh Sam Minh lại thở dài một hơi và nói: “Cho dù có bị bắt rồi nhưng nếu cô ta muốn thoát thân thì cũng không khó gì đâu. Từ trước đến nay cô ta vẫn luôn làm việc rất cẩn thận, số tiền đó sẽ không liên quan đến tài khoản của cô ta đâu, cho dù có tra rõ đến cùng thì đoán chừng người chịu tiếng xấu này cũng chỉ là Trịnh gia chúng ta mà thôi!”
Trịnh Hữu Bân ngây người một lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi và nói: “Thật là ghê tởm, không có ai có thể trị được ả tiện nhân đó à?!”