“Anh Tề, tình hình như thế nào rồi?”
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lên xe, Tần Đường Ngọc hỏi với vẻ tò mò.
“Cái cô Triệu Man Nhi này ở Trịnh gia quả thực chẳng khác nào một lãnh chúa, ngay cả Trịnh Sam Minh cũng sợ cô ta như hổ.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
“Vậy thì có phải là có thể bắt tay với Trịnh gia để giải quyết triệt để Triệu Mạn Nhi không?” Tần Đường Ngọc nói.
Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, Trịnh gia không dám làm như thế đâu. Trong lòng bọn họ, Triệu Man Nhi rất có uy nghiêm.”
“Bảo là tôi đã đánh lén Triệu Man Nhi một lần nên sẽ còn phiền phức về sau nữa.”
“Cứ chờ xem đi, bọn họ sẽ liên lạc với tôi thôi, chỉ cần bọn họ không muốn ngồi yên chờ chết.”
Tần Đường Ngọc đưa Tề Đẳng Nhàn về lại nhà của Dương Quan Quan, trước khi chia tay, cô ta nói: “Anh Tề, Long Môn Thượng Hải không thể một ngày không có chủ, cứ tiếp tục hao mòn như thế này mãi cũng không phải là chuyện tốt, anh phải kịp thời đứng ra.”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, tôi biết rồi, cô cứ yên tâm xử lí cho tốt chuyện của Văn gia đi trước đã. Văn Dũng Phu chết rồi, cô là đồ đệ của ông ta, không thể để cho cái nhà này sụp đổ được.”
Tần Đường Ngọc nói: “Nếu như có chuyện gì thì xin anh Tề hãy quan tâm nhiều hơn và ra tay giúp đỡ.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi biết rồi.”
Tần Đường Ngọc thấy hắn có chút không kiên nhẫn thì chỉ đành cung kính chắp tay rồi lui ra ngoài.
Tề Đẳng Nhàn giúp Văn gia đương nhiên là có ý đồ của hắn, chính là để thu phục cấp dưới cũ của Văn Dũng Phu, dù sao thì hắn cũng chỉ vừa mới đến, lại còn là giám đốc mà Lý Hà Đồ cho nhảy dù vào, người ở bên dưới khó tránh khỏi việc sẽ rủ nhau chơi trò tàu bay giấy*.
(*Nghĩa là bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mất thực quyền.)
So với việc cố gắng ra vẻ để thể hiện quyền uy của mình thì làm cách này sẽ càng ổn thỏa hơn.
Tần Đường Ngọc vừa mới đi khỏi, Tề Đẳng Nhàn đã nhìn thấy Dương Quan Quan về nhà với gương mặt mệt mỏi, vừa mới nhìn thấy hắn thì đã không nhịn nổi mà nổi cáu.
“Anh mới là ông chủ của tập đoàn Gukoo cơ mà, vừa mới lộ mặt ở công ty vài lần mà đã bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm rồi, có phải là có hơi quá đáng rồi không?” Dương Quan Quan không kìm được mà hỏi.
“A...” Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái: “Chẳng phải là tôi bị thương nên cần phải nghỉ ngơi để dưỡng thương hay sao?”
Dương Quan Quan cười khẩy và nói: “Tóm lại là tôi chẳng thấy anh không khỏe chỗ nào cả, trong công ty còn có một đống tài liệu, anh tự mình đi giải quyết đi.”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ bất lực: “Cô đây là gặp phải chuyện gì rồi nên mới nổi cáu với tôi đúng không, tôi vô tội mà?”
Dương Quan Quan khẽ hừ một tiếng và nói: “Anh đùn đẩy trách nhiệm thì anh vui rồi, nhưng mà công việc của công ty tiến triển không đủ nhanh, khiến cho Hướng tổng nổi giận, sau đó tôi là người gánh tội, anh nói tôi có nên giận hay không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhưng tôi là ông chủ mà! Có việc thì thư kí làm, không có việc thì làm thư kí. Tội này đương nhiên là cô phải gánh rồi!”
“Véo chết anh!”
Dương Quan Quan nhe nanh múa vuốt, bộ dạng như muốn giết người.
Hôm nay Tề Đẳng Nhàn nấu bữa tối, coi như là để đền bù cho thư ký Dương đã bận rộn đến tối mày tối mặt ở công ty trong những ngày này, nhân tiện còn gọi cả ba người Dạ Ma, Đồ Phu và Oán Quỷ đến ăn cơm cùng, sau khi ăn cơm xong thì để bọn họ luyện tập cùng với Dương Quan Quan.
Sau khi ăn ba trận đòn, tâm trạng của Dương Quan Quan lại trở nên tốt hơn, cô ấy phát hiện mình đã có thể đánh đến hơn mười chiêu với đám người này rồi nên không khỏi vui mừng muốn chết!
Điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh nhìn mà cảm thấy vô cùng kì lạ, thầm nghĩ thư kí Dương liệu có phải là một người thích bị ngược hay không, cô ấy có sở thích này à?
“Nói đi cũng phải nói lại, chuyện Dương gia bên này cô định làm như thế nào?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Cũng đã được một khoảng thời gian rồi kể từ lần trước lúc bọn họ gây rối trong tiệc đính hôn của Dương Tĩnh, sau khi Dương gia hắt nước bẩn vào người Dương Quan Quan thì cũng không có động tĩnh gì nữa.
Dương Tĩnh vô cùng mong đợi việc đám người Diệp Phi Lưu sẽ đánh trượt Tề Đẳng Nhàn khỏi kì sát hạch, ai mà ngờ được toàn bộ bốn giám khảo đều đã tiêu đời và trở thành bốn tên vô dụng, ngược lại còn hành Triệu gia đau muốn chết.
Dương Quan Quan nói: “Hôm qua tôi đã đi thăm ông nội, ông ấy đã không còn nhận ra tôi nữa rồi, hơn nữa còn thường xuyên rơi vào hôn mê, đoán chừng cũng không gắng gượng được bao lâu nữa đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì cau mày và nói: “Không phải lần trước ông ấy còn rất có sức sống hay sao, nhanh như thế mà đã không ổn rồi à?”
Dương Quan Quan nói: “Sức khỏe của người già là như thế đấy, hết cách rồi.”
“Vậy nên việc mà tôi có thể làm được trước mắt chính là đợi đến ngày ông ấy mất rồi đi tiễn ông ấy.”
“Sau đó lấy được phần tài sản mà ông ấy cho tôi một cách chắc chắn.”