*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bóng dáng của mấy người họ hiện ra trần trụi và không thể che giấu dưới sự chiếu rọi của chiếc pháo sáng này!
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn bỗng cảm thấy sởm gai ốc, dịch mật đang nhanh chóng tiết ra, dopamin cũng đang nhanh chóng sinh sôi, cả người bỗng cảm thấy hồi hộp và hưng phấn đến cực điểm.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt ngay lập tức bao trùm lấy bọn họ!
Ngay cả Trần Liệt cũng có một cảm giác kì diệu như thể ngàn cân treo sợi tóc vậy, dường như giây tiếp theo bản thân mình sẽ bị bắn chết bất cứ lúc nào.
“Soạt!”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên vươn tay ra, mạnh mẽ nắm lấy cổ áo chống đạn của Trần Liệt, nhấc cả người anh ta lên như một con gà con và tránh sang bên trái.
Ngọc Tiểu Long cũng không hề do dự mà cúi người xuống và tránh sang bên phải.
Phản ứng và tốc độ của ba người Đồ Phu, Dạ Ma và Oán Quỷ đều vô cùng nhanh, ai nấy đều nhanh chóng tránh đi.
“Đoàng!”
Advertisement
Một quả lựu đạn súng trường rơi xuống chỗ bọn họ vừa đứng, xốc lên một lượng lớn đá vụn và đất sét, nổ ra một đám khói mù, sau đó là hơi nóng sau vụ nổ đập thẳng vào mặt!
Trong lúc Tề Đẳng Nhàn tránh ra khoảng bảy tám mét, hắn nhấc Trần Liệt lên, quăng một cái và ném anh ta bay ra ngoài như chơi trò ném đĩa vậy.
Cơ thể của Trần Liệt thoát khỏi phạm vi bao phủ của pháo sáng, mạnh mẽ nện vào một thân cây đại thụ và đụng đến hoa mắt chóng mặt, nếu không phải đã được trang bị đến tận răng thì e là anh ta đã lập tức gãy xương rồi.
“A... Với cái thái độ này mà còn muốn ảnh tự sướng của chị tôi à!” Trần Liệt đau đến buồn nôn, nhịn không được mà chửi mắng mười tám đời tổ tông của Tề Đẳng Nhàn trong lòng.
Nhưng ngay sau đó, anh ta đã nhìn thấy lại thêm một quả lựu đạn súng trường nữa nổ tung ở ngay bên cạnh Tề Đẳng Nhàn.
Gần như là cùng lúc với vụ nổ, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn rơi xuống dưới rồi nhanh chóng bò đi như một con nhện nước.
Sau khi quả lựu đạn súng trường này nổ tung, một lượng lớn đá vụn và đất sét bay ra tứ tung, một mùi thuốc súng gay mũi lan ra mù mịt, nhưng điều đáng sợ hơn là các mảnh đạn bắn ra sau khi lựu đạn phát nổ đã đâm vào cây cối và phát ra những tiếng rầm rầm rầm cực lớn!
Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, sự hưng phấn và căng thẳng toàn thân dường như không chịu sự khống chế của cảm xúc nữa, từ trong uy lực của vụ nổ này, hắn cảm nhận được một sức mạnh mà sức người không thể nào sánh bằng!
Trong lúc hắn bò ra ngoài, mấy quả lựu đạn súng trường vẫn lần lượt nổ tung ở sau lưng hắn, ánh lửa gần như nhấn chìm bóng hình của hắn.
Sau đó, hắn nghe thấy trên đầu mình truyền đến những tiếng bụp bụp bụp bụp trầm đục, khiến cho đầu óc hắn đều có chút tê dại.
Còn nữa, trên áo chống đạn của hắn cũng truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn do va chạm, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Đây đúng là chiến tranh hiện đại mà, ở trước mặt chiến tranh hiện đại, sức người đúng thật là quá nhỏ bé!” Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu hắn như một tia chớp, hắn xoay người một cái và lại tránh ra xa khoảng năm sáu mét.
Vừa mới thở ra một hơi, hắn bèn không nhịn được mà đưa tay sờ sờ chiếc mũ sắt của mình, trên chiếc mũ sắt rắn chắc đã có những cái lỗ dày đặc, còn có một ít mảnh đạn vẫn còn đang cắm ở phía trên, suýt chút nữa đã khiến cho bàn tay của hắn bị thương.
“Cũng may là đã trang bị kĩ càng, nếu không thì dù võ công có lợi hại hơn gấp mười lần thì cũng chẳng thấm vào đâu mất thôi!”
Người có cùng cảm giác đó còn có Dạ Ma nữa, anh ta cảm thấy may mắn vì cuối cùng mình đã mặc áo chống đạn vào, nếu không thì bây giờ anh ta đã tuyên bố tử trận rồi.
Đồ Phu mặt đầy hưng phấn, anh ta mạnh mẽ vỗ vào chiếc mũ sắt của Dạ Ma và nói: “Khỉ ốm, con mẹ nó không phải cậu nói kẻ nhát gan mới mặc đồ bảo hộ hay sao? Bây giờ cậu cởi ra mau đi, tôi tôn cậu lên làm đấng hảo hán!”
Dạ Ma nhịn không được mà mắng: “Cởi thằng bố cậu ấy, đồ béo ú chết tiệt, cậu đã từng ra chiến trường thì cậu ghê gớm lắm à? Lát nữa chúng ta thi xem ai mới là người giết được nhiều hơn!”
Đồ Phu hung hăng liếm khóe môi của mình và nói với giọng hưng phấn: “Con mẹ nó đây mới là cực phẩm tinh nhuệ này, sau khi định vị chúng ta bằng một viên pháo sáng thì đã ngay lập tức bao trùm lấy chúng ta bằng lựu đạn.”
Dạ Ma trợn mắt và nói với vẻ tức giận: “Tinh nhuệ cái gì mà tinh nhuệ? Ông đây chuyên đánh quân tinh nhuệ đó!”
Đồ Phu nói: “Tìm cách xử bọn họ chứ?!”
“Đương nhiên!”
Dạ Ma vẫy tay một cái và mạnh mẽ cụng tay với Đồ Phu.
“Tiếp theo phải làm gì đây?” Oán Quỷ chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này, anh ta hỏi với giọng có hơi bế tắc.
“Đây là dã chiến, vũ khí và đạn dược mang theo chắc chắn không có nhiều đâu, chờ đạn bắn hết là được!” Đồ Phu nở nụ cười ác độc, cảm thấy dường như mình đã trở về mười mấy năm trước rồi vậy, cả người hưng phấn đến không chịu nổi.
Dạ Ma liên tục mắng chửi, anh ta rút súng lục ra và bắn mấy phát vào trong rừng rậm tối tăm nơi truyền đến tiếng súng.
Kết quả, khi chỉ mới bắn đến phát thứ tư, một loạt đạn đã bắn trúng vào tảng đá ở bên cạnh anh ta, đá vụn văng ra, đập vào chiếc mũ sắt của anh ta và bắn ra tia lửa.
Khiến cho Dạ Ma sợ đến run rẩy và trực tiếp co rụt lại.
“Đồ ngốc, đừng có bắn trả lung tung, vũ khí của chúng ta không bằng bọn họ, nhắm chuẩn cơ hội rồi hẵng nổ súng!” Đồ Phu nói.
Trong lòng Dạ Ma rất mất cân bằng, không phải chỉ là làm quân phiệt vài năm thôi sao, ở trước mặt mình quơ tay múa chân cái gì chứ, thật đúng là làm cho người ta khó chịu mà!
Có điều, anh ta biết rất rõ rằng lúc này mình phải nghe theo lời của cái tên có kinh nghiệm như Đồ Phu này.