Tuyệt Thế Cường Long

Chương 865:




Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên làm một chiêu “Ve sầu thoát xác”, áo khoác trên người ngay lập tức bay ra, trùm xuống đầu tên lính và che mất tầm nhìn!
Lúc này tên lính mới cảm thấy luống cuống, anh ta lắc đầu một cái và ném cái áo xuống, lại thấy khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn đã đang đập vào chiếc mũ sắt của mình!
“Bụp!”
Mũ sắt bị va chạm kịch liệt và ngay lập tức lõm xuống, tên lính này bay khỏi mặt đất, cái đầu bên trong chiếc mũ bị đập đến máu thịt lẫn lộn, anh ta ngã lăn ra đất và không rõ sống chết.
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp ra tay thì bốn tên lính đã bỗng nhiên xông ra, trong tay đều là lưỡi lê, bốn người vây quanh và chia nhau ra đâm vào chỗ hiểm của hắn!
Nhìn thì có vẻ Tề Đẳng Nhàn đã xử lí hai người kia một cách rất dễ dàng, nhưng trên thực tế, sức mạnh thể chất bộc phát vào lúc đó là vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, sự nhanh nhẹn trong động tác của những tên lính này rõ ràng mạnh hơn người thường rất nhiều lần, sức mạnh của cơ bắp cũng rất kinh khủng, đối phó với bọn họ là điều vô cùng khó khăn!
Lúc này, bóng dáng mập mạp của Đồ Phu lao đến từ bên sườn giống như một con gấu già vậy, bụp một tiếng đâm vào đám người, ngay lập tức khiến cho bọn họ người ngã ngựa đổ.
Tề Đẳng Nhàn nhân lúc trọng tâm của những người này không ổn định mà liên tục quét chân và đá vào bắp chân của mấy người họ, bụp bụp bụp bụp, một chuỗi tiếng vang trầm thấp, chân trước vừa mới chạm đất, chân sau đã ngay lập tức đá lên hạ bộ!
Đũng quần của những người này không có áo giáp bảo vệ, vậy nên lực đá vào đũng quần cũng có thể nhẹ hơn một chút, không tiêu hao quá nhiều thể lực!
“Cẩn thận một chút, mấy tên bậc thầy võ học còn chưa ra tay đâu!” Lúc này, Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.
“Biết rồi!” Đồ Phu đáp lại, cánh tay vung lên một cái, chặn đứng đường đi của hai tên lính, anh ta vặn người lại và đánh ra một chiêu “Gấu già đánh cây”.
Lồng ngực của một tên lính đâm thẳng vào sau lưng của anh ta, mặc dù đã mặc áo chống đạn nhưng bên trong xương ngực vẫn phát ra một chuỗi tiếng xương gãy răng rắc, anh ta bay ngược ra ngoài, máu tươi thấm đẫm chiếc mặt nạ đen.
Lúc này, Dạ Ma cũng kêu lên một tiếng quái dị và lao vào chiến trường, chân phải nhấc lên và đạp một tên lính đang tới gần Đồ Phu bay ra ngoài, thừa dịp đối phương mất đi cân bằng, anh ta tiến thêm một bước, giơ chân lên cao và đá thẳng vào huyệt thái dương của người kia!
“Cái đồ đần độn này!” Đồ Phu không khỏi thầm mắng.
Chính vào lúc Dạ Ma giơ chân lên, bước chân của tên lính kia khẽ dừng lại, lưỡi lê trong tay đâm thẳng về phía đùi của anh ta!
“Lì đòn thế à?!” Trong lòng Dạ Ma vô cùng hoảng sợ, anh ta muốn thu chân lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
Lúc này, Đồ Phu hích vai ném Dạ Ma bay ra ngoài và đón lấy tên lính kia, hai bàn tay mũm mĩm ngay lập tức đè lên lưng lưỡi lê, mười ngón tay dùng sức đan vào nhau và lần lượt bắt lấy nó.
Tên lính này lại là một kẻ hung hãn, cánh tay gân guốc vặn một cái, bộc phát một luồng sức mạnh đáng sợ và lại bắt đầu đấu sức với Đồ Phu!
“Đồ ngốc, cẩn thận!” Lúc này, Oán Quỷ quát lên một tiếng.
Dạ Ma chỉ cảm thấy sau gáy lạnh toát, anh ta ngay lập tức ngồi xổm xuống, vừa mới xoay người lại đã nhìn thấy một khuỷu tay vọt qua không trung.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay của đối phương bỗng mềm nhũn ra rồi đột nhiên bắn lên như một cái roi, bốp một cái đánh vào mũ sắt của anh ta!
“Xoảng!”
Kính chống đạn trên mũ sắt bị cái tát này đánh cho vỡ vụn, cả người Dạ Ma lăn lông lốc ra ngoài, bị sức mạnh khủng khiếp làm cho máu mũi chảy ròng ròng.
Điều này khiến cho trong lòng Dạ Ma vô cùng ớn lạnh, nắm đấm chỉ là viên đạn nhưng cùi chỏ thì lại là đạn pháo, nếu như cùi chỏ đó rơi vào sau đầu của anh ta, vậy cho dù có mũ sắt chống đạn bảo vệ thì e rằng đầu của mình cũng đã bị đập nát rồi!
“Con bà nó, Tiểu đội điềm gở này mạnh thế, ban nãy sao Nhị đương gia lại giết được hai người trong nháy mắt thế?!”
Dạ Ma không khỏi chửi thề, anh ta không dám lơ là nữa mà đã nâng cao tinh thần lên gấp hai mươi lần để đối phó với tình hình hiện tại.
Anh ta lộc cộc bò lên khỏi mặt đất và dứt khoát cởi mũ sắt ra, thế nhưng do trên mặt anh ta đầy máu tươi nên đối phương cũng không nhìn rõ gương mặt thật sự của anh ta.
“Đồ nhãi con, ông đây chuẩn bị nghiêm túc rồi đây!” Dạ Ma cười gằn và nói.
Trận chiến đã bắt đầu, Tề Đẳng Nhàn và những người khác đã lao vào chiến đấu với các tinh nhuệ của Tiểu đội điềm gở, chỉ có Ngọc Tiểu Long là vẫn không động đậy.
Bởi vì cô ấy cảm nhận được có một luồng sát khí đáng sợ đang khóa chặt trên người mình, khiến cho da đầu cô ấy tê dại, da gà nổi khắp toàn thân, dịch mật cũng đang nhanh chóng tiết ra.
“Lá gan của mình có hơi tê tê, xem ra mình đã bị nhân vật lợi hại nào đó nhắm tới rồi.” Ngọc Tiểu Long cẩn thận đứng đó, mặc dù không đứng ra đánh nhau nhưng lại đang ở trong trạng thái vô cực.
Cô ấy để ý thấy rằng ở trên chiến trường kia, hai người Đồ Phu và Dạ Ma đã lâm vào khổ chiến, chỉ có Oán Quỷ là thong thả hơn một chút mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.