Tuyệt Thế Cường Long

Chương 869: Tôi còn tưởng lần này Hồng Thiên Đô sẽ ra tay cơ!”




“Mẹ nó, mệt thật đấy, lâu lắm rồi không đánh nhau kiểu này!”
Đồ Phu đá văng một cái mũ sắt đã bị hư hỏng, ngồi phịch xuống phía trên một xác chết, lấy ra một điếu thuốc và bình tĩnh ngồi hút.
Dạ Ma cũng đang trong tình trạng vỡ đầu chảy máu, anh ta cởi mũ sắt ra, trên mặt dính đầy máu của chính mình.
Oán Quỷ có hơi khá hơn một chút, nhưng cũng có chỗ bị thương, dù sao thì đối thủ của bọn họ cũng là Tiểu đội điềm gở danh tiếng lẫy lừng cơ mà!
Advertisement
Ngọc Tiểu Long cau mày nhìn những xác chết rải đầy trên mặt đất, trong lòng có chút không thoải mái, theo quan điểm của cô ấy, những người này đều là người vô tội, bọn họ chẳng qua chỉ là đang phục tùng mệnh lệnh mà thôi.
Nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc như thế, cô ấy cũng không thể thay đổi được điều gì cả.
Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt một cao thủ dùng kiếm kanata vừa bị hạ gục, đưa tay nhấc chiếc mũ sắt của anh ta ra, người này có đặc điểm rõ ràng của chủng tộc da vàng, nhưng khi hắn cúi đầu xuống và ngửi thử, hắn có thể ngửi thấy mùi tanh của biển thoang thoảng.
“Có lẽ là người của nước Kiệt Bành, trên người anh ta có mùi tanh của biển, mấy người này cũng thế.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Nhị đương gia, Bắc Kinh cũng giáp biển mà!” Dạ Ma nói.
“Cậu cứ vậy mà chắc chắn rằng bọn họ đều là người Bắc Kinh à? Tự cho mình là thông minh, Đồ Phu mắng cậu là đồ ngốc quả thực cũng không hề sai chút nào.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng khinh thường.
Ngọc Tiểu Long ở bên cạnh nói: “Đúng thật là người của nước Kiệt Bành, kiếm thuật mà ban nãy bọn họ dùng hoàn toàn là cách đánh của nước Kiệt Bành. Còn nữa, công nghệ rèn kiếm này cũng xuất phát từ nước Kiệt Bành!”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ trầm ngâm: “Đao pháp của bọn họ, hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Thế à?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đã từng đánh nhau với Văn Tư Thuận, con trai của Văn Dũng Phu, bây giờ nghĩ lại, chiêu thức của cái tên đó mơ hồ có chút gì đó giống với đao pháp của những người này.”
Ngọc Tiểu Long nheo mắt lại, cô ấy nói: “Nham Toái Lưu?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu và nói: “Lần này Triệu gia có thể nói là đã bị tổn thất lớn rồi, Tiểu đội điềm gở bị chúng ta tiêu diệt toàn bộ, bọn họ và những thế lực ủng hộ trong việc đối phó với Trần gia đều sẽ gặp phải đả kích lớn. Tuy rằng không rõ tại sao cao thủ của nước Kiệt Bành lại bị kéo vào, thế nhưng bây giờ người nên đau đầu cũng không phải là chúng ta!”
Tiểu đội điềm gở dù sao cũng là những người phải tốn vô số tâm huyết mới bồi dưỡng ra được, bị đám người Tề Đẳng Nhàn này tiêu diệt toàn bộ, tất nhiên sẽ làm cho rất nhiều người cảm thấy đau lòng, mà thế lực chủ trương điều động bọn họ là Triệu gia sẽ vì thế mà phải gánh tội.
Nếu như có mặt ở đây không phải là năm người Tề Đẳng Nhàn, Ngọc Tiểu Long, Đồ Phu, Dạ Ma, Oán Quỷ, e rằng cũng khó có thể đạt được kết quả chiến đấu như vậy, thậm chí có khả năng còn bị tiêu diệt toàn bộ.
Trần Liệt nhếch miệng và nói: “Bọn họ ra tay độc ác thật đấy, vì để đối phó với tôi mà phái đi đám người lợi hại đến như vậy.”
Đồ Phu ngậm điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Những tên này đúng là thật lợi hại, ông đây đã suýt chết những mấy lần rồi! Bọn họ không hề có cảm giác đau đớn, cho dù có đá vỡ rổ trứng của bọn họ, bọn họ cũng có thể lấy ra thủ đoạn đồng quy vu tận trước khi ngã xuống, thực sự rất đáng sợ.”
“Cũng may là đã mặc áo chống đạn và đội mũ sắt.” Oán Quỷ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ: “A di đà phật, lại siêu độ cho nhiều người như thế rồi, đúng thật là đại công đại đức mà!”
Lúc này, Dạ Ma cũng ngượng cùng cười cười, lúc trước anh ta đã nói rằng chỉ có những kẻ hèn nhát mới dùng đến những trang bị này, bây giờ anh ta đã tự vả vào mặt chính mình rồi, lại còn được hưởng phúc lợi từ những trang bị này nữa chứ.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Sức người có mạnh hơn nữa thì cũng khó có thể nắm giữ vai trò quyết định trong chiến trường hiện đại mà!”
Ngọc Tiểu Long nói: “Kỹ thuật là vô biên nhưng sức người thì có hạn. Súng đạn sẽ mãi mãi là kẻ địch lớn mạnh nhất của nắm đấm.”
Mọi người ngồi trên đất và bắt đầu kiểm tra vết thương của mình.
Ngọc Tiểu Long cởi mũ sắt ra, đầu tóc rối bù, trên mặt bê bết máu, nhưng trông lại mang một vẻ đẹp đặc biệt.
“Bông hồng trên chiến trường?” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc xẹt qua từ này, cảm thấy cũng khá là xác đáng.
Chỉ thấy Ngọc Tiểu Long bắt đầu xử lý vết thương trên người mình một cách thuần thục, đồng thời cũng thu lại hết tất cả những thứ có thể lưu lại DNA để lát nữa thiêu hủy sạch sẽ một thể.
“Chỉ mong những chuyện như thế này đừng bao giờ xảy ra nữa, mong rằng linh hồn của mọi người sẽ có thể đến được thiên đàng, tôi sẽ cố gắng hoàn thành lý tưởng của mình, sẽ không để quyền lực làm mưa làm gió như thế này nữa.” Sau khi xử lí xong vết thương của mình, Ngọc Tiểu Long đứng dậy, đối diện với những xác chết này, trong lòng cô ấy thầm nghĩ.
Sau khi ngồi nghỉ được một lúc lâu, Tề Đẳng Nhàn chậm rãi thở ra một hơi và nói: “Đi thôi, xuất phát nào, chúng ta còn cách căn cứ bí mật bao xa nữa?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Vẫn còn một đoạn đường nữa, có điều, nếu như đã giải quyết xong Tiểu đội điềm gở rồi thì đoạn sau có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì nữa đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi còn tưởng lần này Hồng Thiên Đô sẽ ra tay cơ!”
Ngọc Tiểu Long nói: “Cái tên Hồng Thiên Đô trước là cẩn thận âm hiểm, sau mới là tàn bạo hung ác. Lần trước ông ta suýt chút nữa đã chịu thiệt thòi lớn ở trong tay anh và tôi, nếu như biết chúng ta ở cùng một chỗ, chắc chắn ông ta sẽ không chủ động lộ diện đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.