Tề Đẳng Nhàn cười cười, một đại cao thủ như Hồng Thiên Đô lại hết lần này tới lần khác nham hiểm đến không chịu được, lúc nào cũng chỉ thích chơi xấu, suốt ngày chỉ muốn ăn sẵn.
Trong trận chiến này không xuất hiện bóng dáng của ông ta khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt.
“Đợi chuyện này kết thúc rồi tôi sẽ nghĩ cách để tiêu diệt ông ta.” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói.
“Ông ta không dễ giết đến như thế đâu, nhà nước muốn đối phó với ông ta nhiều năm như thế rồi nhưng ông ta vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đấy thôi.” Ngọc Tiểu Long không nhịn được mà tạt cho Tề Đẳng Nhàn một gáo nước lạnh.
Advertisement
“Đúng rồi, cô đã điều tra ra lần trước là ai đã giúp tôi chưa?” Tề Đẳng Nhàn nói.
Ngọc Tiểu Long gật đầu và nói: “Là Vĩnh Dạ Quân.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vĩnh Dạ Quân? Đó chẳng phải là ông lão mà cái tên Sở Vô Đạo đang âm thầm quan sát hay sao? Có điều, ông ta đã làm chuyện này rất khá, tôi còn phải cảm ơn ơn cứu mạng của ông ta nữa, coi như không uổng công tôi quan tâm ông ta khi ở trong tù.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Không ngờ rằng một cái nhà tù U Đô bé tí mà lại có nhiều nhân tài ẩn náu đến mức này đấy.”
“Dù sao thì rất nhiều người bị giam ở chỗ đó đều có liên quan đến những vụ việc quốc tế, cô không biết cũng là chuyện bình thường thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Sau khi phủi đi bụi bẩn trên người, hắn đứng dậy, bảo Ngọc Tiểu Long ở phía trước dẫn đường và tiếp tục lên đường.
Sau khi gây ra một vụ giết người kinh khủng đến như vậy, thực ra cả Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long đều cảm thấy tâm trạng có chút u ám.
Nhưng hai người Dạ Ma và Đồ Phu lại hết sức phấn khởi, lúc thì cằn nhằn hỏi xem có nhìn thấy ông đây bóp vỡ xương sọ tên kia như thế nào không, lúc lại hỏi chiêu nào chiêu nào của mình đẹp trai... Có thể coi việc giết người làm niềm vui, hơn nữa còn không hề có gánh nặng tâm lý, đoán chừng cũng chỉ có loại người biến thái như thế này thôi.
Oán Quỷ thì đỡ hơn chút, lúc thì tự trách mình vì đã gây ra một vụ giết người kinh hoàng, lúc thì lại có một nhân cách khác nhảy ra và hô giết giết giết rồi quá đã gì gì đó.
Ngọc Tiểu Long cảm thấy, Tề Đẳng Nhàn có thể trấn áp nhiều hung thần ác sát ở nhà tù U Đô như vậy, lại còn được bọn họ tôn xưng một tiếng Nhị đương gia, thật sự có chút trâu bò!
Cuối cùng mấy người bọn họ cũng đưa được Trần Liệt đến căn cứ bí mật.
Người đón đầu cũng xuất hiện rất nhanh và cũng đeo mặt nạ, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi.
Sau khi giao Trần Liệt cho người kia, Tề Đẳng Nhàn trịnh trọng nói với anh ta: “Cậu xem, tôi đã vất vả như thế để bảo vệ cái mạng của cậu rồi, đừng có quên yêu cầu trước đó của tôi đấy.”
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, anh ta nói: “Tôi biết rồi, quay về tôi sẽ gọi điện thoại cho chị tôi...”
Phong độ của bậc thầy?
Cái này dường như chẳng liên quan gì đến Tề Đẳng Nhàn cả, bảo là đến ngắm gái có khi còn đúng hơn!
Mấy người họ ở trong căn cứ bí mật nghỉ ngơi chỉnh đốn một hồi, rửa đi bụi bặm trên người và thay sang một bộ quần áo khác.
Ngọc Tiểu Long tìm đến Tề Đẳng Nhàn và nói: “Lần này nhiệm vụ có thể kết thúc viên mãn chính là nhờ phúc của anh, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Trần Liệt có thể an toàn trở về Nam Dương rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tiếp theo đây cô chuẩn bị làm gì?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi còn nhiều việc phải làm lắm, có điều, trong trận chiến lần này, tôi cũng đã bị thương một ít, cần phải điều dưỡng cho thật tốt. Tôi sẽ rời khỏi Thượng Hải trước để đổi lại với thế thân của tôi.”
Tề Đẳng Nhàn mắt chữ A mồm chữ O, nhân vật lớn chính là như thế này à, bất cứ lúc nào cũng có thế thân?
Hắn cũng đã từng nghe Gusinski kể rằng người đứng đầu Tuyết quốc của hai nhiệm kỳ trước có đến những bốn thế thân, thậm chí có những lúc thế thân còn sẽ ra mặt để chủ trì những hội nghị quan trọng và mọi người đều không biết đó là thế thân.
Có điều, sở dĩ ông ta có nhiều thế thân như vậy, đó là vì ông ta đã làm ra nhiều chuyện người người oán trách và thực hiện chế độ độc tài, vậy cho nên có nhiều người muốn cái mạng này của ông ta lắm.
Có thể thấy rằng quá ham mê quyền lực cũng không phải là chuyện tốt, cho dù là người đứng đầu của Tuyết quốc khi đang ở thời kỳ hoàng kim thì cũng phải nơm nớp lo sợ cho cái mạng nhỏ của mình.
Khi nói đến chuyện này, cái lão Ngỗng đầu to đó còn vô cùng khinh thường, nói là ông ta chỉ đạo thiên văn, chỉ đạo địa lý, chỉ đạo nông nghiệp, chỉ đạo giáo dục, thậm chí chỉ đạo cả việc sáng tác của các tác giả, nhưng nếu như rời khỏi quyền lực, ông ta còn chẳng bằng một đống phân chó.
“Bao giờ tôi mới xứng đáng có được một thế thân đây!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cảm thán một câu.
“Anh có nhiều bạn gái quá, không thích hợp đâu.” Ngọc Tiểu Long nghe xong thì chỉ cười khẩy và châm chọc hắn.
Bây giờ Tề Đẳng Nhàn mới nhớ ra việc mình phải nhanh chóng quay về, nếu như mình không quay về thì Dương Quan Quan chẳng phải sẽ lo lắng đến chết hay sao?
Có điều, hắn không hề biết rằng, sau khi hắn rời khỏi, Dương Quan Quan cũng đã gặp phải một số chuyện.