*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Quan Quan trong cơn giận dữ, hận không thể tiến lên đánh chết cái tên người Triều Tiên này, nhưng lại vướng mắc vì một bên tai bị đánh điếc, đầu óc còn vang lên tiếng ong ong, trên đùi cũng có vết thương, căn bản không thể đứng dậy nổi.
“Người Triều Tiên các người thật đê tiện, còn cần tôi nhiều lời sao? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, hắt nước bẩn cho người khác.”
“Cố ý xô đẩy trong cuộc thì trượt băng tốc độ cự ly ngắn, thi cầu lông thì dùng điều hòa trợ giúp, tại World Cup thì mua chuộc trọng tài, thi đấu thể thao điện tử thì cắt mạng của tuyển thủ Hoa Quốc…… Ha hả, không biết anh có mặt mũi gì để nói ra mấy lời này?”
Dương Quan Quan lạnh lùng mà đánh giá Hàn Đông Sơn, nghĩ thầm chờ cô ta hồi phục thương tích, nhất định phải đánh chết người này.
Hàn Đông Sơn lại khinh thường nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc! Những lời này, chẳng qua đều là lấy cớ cho sự thất bại của cô thôi, cô căn bản không chịu nhận thua.”
Dương Quan Quan nói: “Rất tốt, anh chờ tôi dưỡng thương xong, sau đó sẽ đến đánh chết anh.”
Hàn Đông Sơn nói: “Được, tôi chờ cô!”
Nói xong lời này, anh ta xoay người đi, còn quay đầu lại nói: “Sư phụ cô đúng là rác rưởi, thật sự không xứng giao thủ với sư phụ tôi, cho dù sư phụ tôi đánh chết hắn, cũng là làm bẩn tay.”
Dương Quan Quan tức muốn chết, người vô liêm sỉ như vậy, mà cũng có mặt mũi nói ra mấy lời này!
Vừa mới rồi rõ ràng là cô ta sắp hạ đo ván anh ta để kết thúc trận đấu, kết quả thằng nhãi này dám ngấm ngầm giở trò, trong giày giấu vũ khí, làm đùi cô ta đùi bị thương, nếu không, người hiện tại đang nằm xuống là anh ta.
“Còn tưởng rằng những gì trên mạng nói đều là giả, nhân tính cũng thể ti tiện đến mức như vậy được, nhưng hiện tại xem ra, thật đúng là một chút cũng không khoa trương.” Dương Quan Quan lạnh lùng nhìn Hàn Đông Sơn đi ra khỏi đình viện.
Cô ta ngồi dưới đất bình tĩnh lại chừng vài phút, lúc này mới miễn cưỡng ngồi, xé quần áo, đầu tiên là băng bó miệng vết thương trên đùi, tránh cho bị chảy máu quá nhiều, sau đó mới khập khiễng mà đứng lên.
Miệng vết thương này nằm ngang, cho nên vừa động là đau, đau đến tê tâm liệt phế.
Cái cảm giác đau nhói này khiến cô ta chảy cả nước mắt.
Chẳng qua, cô ta vẫn chịu đựng được, không rên một tiếng nào mà đi vào trong phòng, tìm hộp cấp cứu y tế, yên lặng xử lý miệng vết thương của mình.
Cô ta đã sớm không còn là cô bé Dương Quan Quan gặp chút ủy khuất là lại khóc nhè, sau đó oán trách bản thân số khổ năm đón nữa rồi.
Cô ta hiện tại đã có thể hung dữ nói với một người mạnh Hồng Thiên Đô rằng “Tôi nhất định sẽ đánh chết ông”, tương lai cô ta nhất định sẽ có được thành tựu không kém gì Ngọc Tiểu Long.
“Cô bị sao vậy, sao lại thành thế này rồi?”
Sau khi Dương Quan Quan xử lý xong miệng vết thương, thì nghe thấy giọng nói của Tề Đẳng Nhân, nhưng tai trái của cô ta lại không nghe thấy gì.
Dương Quan Quan nhe răng trợn mắt, cười nói: “Còn có thể thế nào nữa, đánh nhau thua chứ sao!”
Tề Đẳng Nhân giật mình, nói: “Cái quần này của cô sao lại, giống như bị lưỡi dao cắt ra vậy? Cô bị ngốc hay sao mà dám dùng tay không đánh với người cầm vũ khí?”
Dương Quan Quan trợn trắng mắt nói: “Anh cũng đâu có dạy tôi dùng vũ khí đâu!”
Tề Đẳng Nhân bất đắc dĩ cười, cảm thấy lúc này mọi vấn đề đều không còn quan trọng nữa, nhìn thấy lỗ tai bên trái của cô ta toàn là máu, cả người đều muốn sụp đổ.
“Là ai dám ra tay nặng như vậy? Lỗ tai cô có phải bị đánh điếc rồi đúng không?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhân hung ác hỏi.
“Hơn phân nửa là điếc rồi, tôi cũng không biết, hiện tại đang ong ong đầu óc đây.” Dương Quan Quan lắc đầu.
Nếu người thường bị điếc một bên tai, chỉ sợ là sẽ lo lắng không thôi, nhưng cô ta hiện tại rất thoải mái, rất bình tĩnh.
Tề Đẳng Nhân lạnh lùng nói: “Là người của Dương gia?”
Dương Quan Quan lắc đầu nói: “Người của Taiyi Taekwondo, đại đệ tử của Han Sung Joon, tên là cái gì mà Hàn Đông Sơn…… Là do tôi không để ý, bị anh ta dùng ám chiêu làm bị thương đùi, sau đó bị đánh vào bên tai.”
Tề Đẳng Nhân hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Người của Taiyi Taekwondo đúng không? Được…… Để tôi tìm người xem xem lỗ tai của cô như thế nào rồi nói tiếp.”
Nói xong lời này, hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Thanh Huyền.
Tôn Thanh Huyền trùng hợp cũng đang ở Thượng Hải, thuốc trị thương và thuốc bổ lần trước của Tề Đẳng Nhân là của ông kê khai.
Sau khi Tôn Thanh Huyền nhận được cuộc điện thoại của hắn, lập tức hoả tốc chạy tới.
“Thầy!” Vừa nhìn thấy đệ tử Tề Đẳng Nhân, Tôn Thanh Huyền lập tức chắp tay nhận lấy lễ vật của đệ tử.
“Được rồi, thầy giúp tôi nhìn xem tai trái của cô ấy, có còn cứu được hay không?” Tề Đẳng Nhân hỏi.
Tôn Thanh Huyền vừa nhìn thấy, lập tức nhíu mày, nói: “Màng nhĩ đã bị đánh xuyên qua, cái này cần phải làm phẫu thuật, có thể khôi phục được hay không thì không chắc lắm!”
Tề Đẳng Nhân đen mặt nói: “Thầy lập tức sắp xếp phẫu thuật đi, ông đây đi giết chết anh ta!”