Trong lòng Tề Đẳng Nhân bốc lên một ngọn lửa lớn, tuy rằng xóa sổ được tiểu đội điềm gỡ làm hắn rất vui vẻ, nhưng vừa trở về lại gặp chuyện Dương Quan Quan bị đánh điếc một bên tai, làm hắn ghê tởm!
Bởi vì, thù hận giữa hắn và Taiyi, hoàn toàn là do một tay người đàn bà Tôn Dĩnh Thục kia khơi mào!
Hơn nữa, cái tên Hàn Đông Sơn gì đó nếu đánh nhau với Dương Quan Quan một cách quang minh chính đại, thì dù Dương Quan Quan đánh thua, hắn cũng không thể nói gì hơn.
Nhưng anh ta lại dùng ám chiêu, cắt vào đùi Dương Quan Quan một vết dao to.
Advertisement
Tuy rằng bộ phận đẹp nhất của Dương Quan Quan không phải là chân, nhưng Tề Đẳng Nhân cũng rất thích!
Còn một điều nữa là…… Hàn Đông Sơn có thể từ Triều Tiên tìm được vị trí chính xác của Dương Quan Quan tại Thượng Hải, thì chắc chắn là có người cung cấp tin tức cho anh ta, người này là ai, không cần nghĩ cũng biết.
“Lập tức tra ra tung tích của tên cây gậy kia cho ông đay, sau đó lập tức báo cho tôi, nếu chậm trễ, tôi nhất định sẽ băm anh ra bã!” sau khi Tề Đẳng Nhân gọi điện thoại xong, bảo Tham Lang đi tìm người, lập tức hung dữ nói.
“Bị điên à? Đã nhờ vả rồi còn thái độ như vậy!” Tham Lang lập tức khó chịu, nhưng tính tình của anh ta dù ngang ngược cũng không dám cãi lại Tề Đẳng Nhân.
“Ha hả……” Tề Đẳng Nhân cười lạnh.
Tham Lang vừa nghe đã cảm thấy sau lưng có chút lạnh, vội vàng nói: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, để tôi giúp cậu tra, cậu bảo cảnh ngục đưa tôi tới văn phòng dùng máy tính.”
Tề Đẳng Nhân lập tức đi tới khách sạn, trực tiếp đạp lên người ba người lão đồ tể, Dạ Ma, Oán Quỷ đang nằm trên giường.
“Mụ nội nó, có để người ta ngủ không, có biết là ông đây rất mệt không hả?” Dạ Ma nhịn không được mà lớn tiếng than phiền.
“Câm miệng, muốn bị giết sao?”Lão đồ tể vội vàng che miệng thằng nhãi này lại, nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng mắng.
Oán Quỷ vừa thấy là Tề Đẳng Nhân, thì trực tiếp nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm “A di đà phật”.
Dạ Ma cũng nhìn thấy bộ dáng tức giận muốn bốc hỏa của Tề Đẳng Nhân, lập tức chậc một tiếng, ha ha cười nói: “Nhị đương gia, có chuyện gì mà tức giận như sắp bốc hỏa luôn vậy? Ai chọc cậu, nói đi để các anh em trực tiếp đi giết nó!”
Tề Đẳng Nhân lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, điện thoại di động đúng lúc vang lên.
“Nhị đương gia, cái tên cây gậy đang ở khách sạn Thiên Địa, phòng số 808.” Tham Lang báo cáo một cách tóm tắt đơn giản rõ ràng.
“Được rồi” Tề Đẳng Nhân cúp điện thoại, lắc đầu với ba người.
Ba người ngoan ngoãn mặc quần áo vào, đi theo Tề Đẳng Nhân.
Tề Đẳng Nhân mang theo ba người trực tiếp đi tới lầu tám của khách sạn Thiên Địa, không nói hai lời, một tiếng phanh nặng nề vang lên, trực tiếp đá văng cửa phòng.
Hàn Đông Sơn giờ phút này đang nằm ở trên giường, sau khi nghe thấy tiếng động thì giật mình, ngồi dậy từ trên giường.
“Là ai?!” Hàn Đông Sơn tức giận hỏi.
“Mày là Hàn Đông Sơn đúng không?” Tề Đẳng Nhân nghiêng đầu, mắt trái nheo lại, trên mặt nở một nụ cười lạnh.
“Là tôi, cậu là ai?” Hàn Đông Sơn nói.
“Mày giở trò chơi ám chiêu đánh đồ đệ tao, hiện tại còn dám hỏi tao là ai?” Tề Đẳng Nhân hỏi ngược lại.
Hàn Đông Sơn ngẩn ra, sau đó khinh thường mà cười nhạo, nói: “Mày chính là cái thằng đã làm sự đệ Jeon Dong UK bị thương đúng không? Tao thấy mày chẳng qua chỉ là tên mua danh chuộc tiếng mà thôi. Như thế nào, đồ đệ mày đánh thua tao, nên giờ mày mang người làm phiền tao hả? Sợ một mình mày không đánh lại tao nên mang theo người trợ giúp hả?”
Ba người lão đồ tể nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Cái thằng này là ai vậy? Sao có thể ngu như vậy……
Gặp nhị đương gia đang tức giận muốn bốc hỏa lên tới đỉnh đầu mà còn không mau quỳ xuống xin tha sao?
Oán Quỷ nói: “A di đà phật, người này có bị giết cũng siêu độ không nổi, quá ngu xuẩn, Phật Tổ cũng không độ nổi!”
Tề Đẳng Nhân cười với Hàn Đông Sơn, nói: “Mày cảm thấy tao đánh không lại mày?”
Hàn Đông Sơn ưỡn ngực, nói: “Chứ sao, nếu không thì mày mang theo nhiều người tới như vậy làm gì? Có gan thì bảo bọn họ cút đi, chúng ta một đấu một!”
Đồng tử Dạ Ma mở to, cứ như vậy nhìn Hàn Đông Sơn, cảm thấy thằng nhãi này đúng là có can đảm, dám nói ra những câu mà anh ta trước giờ đều không dám nói!
Lão đồ tể mím môi, chép chép miệng, có chút muốn giơ ngón tay cái với Hàn Đông Sơn.