Tuyệt Thế Cường Long

Chương 881: "Đi công viên Lâm Hải!"




Người lái xe ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng chưa nghe được.
Người ngồi trên ghế phụ là vệ sĩ của Triệu Man Nhi, hắn trầm giọng hỏi: "Cô chủ, bây giờ đi đâu?"
Triệu Man Nhi lạnh lùng nói: "Sau khi tôi gặp chuyện không may, nhà họ Trịnh có hành động gì không?"
"Không có hành động gì, rất im lặng, trước sau như một." Vệ sĩ thành thật trả lời.
"Tốt lắm, cũng coi như Trịnh Sam Minh này chó già thức thời nếu không tôi sẽ cho ông ta tan cửa nát nhà trong phút chốc!" Triệu Man Nhi cười lạnh nói.
Có lẽ Tề Đẳng Nhàn nổi lên ý định chọc người chán ghét, lúc này hắn chậm rãi đi tới trước xe của Triệu Man Nhi.
Triệu Man Nhi nhìn thấy hắn, mặt dần trở lên xanh xao, hạ cửa kính xe xuống rồi lạnh lùng nói: "Họ Tề kia, anh thật sự rất thủ đoạn! Lần này đâm sau lưng tôi đủ độc!"
"Hửm? Đây không phải Tam phu nhân sao, tối như vậy không ngủ được còn chạy ra ngoài như thế này phải chăng đã xảy ra chuyện gì rồi đúng chứ?" Tề Đẳng Nhàn ra vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Man Nhi, biết rõ còn hỏi.
"Giả ngu cũng thật giỏi!" Triệu Man Nhi cười gằn.
Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp lại: "Cô Triệu lúc nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, nếu không sẽ gây rắc rối đến bản thân đó!"
Advertisement
Triệu Man Nhi nói: "Anh đâm sau lưng tôi được lần này xem như anh giỏi nhưng anh cũng nên cẩn thận đi, sớm hay muộn tôi cũng đem anh cho chó ăn!"
Tề Đẳng Nhàn biến sắc, hạ giọng hỏi lại: "Cô nói cái gì!?"
Triệu Man Nhi nói: "Đem anh cho chó ăn, nghe không hiểu hay sao!?"
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên cười, lấy ra giấy chứng nhận trong ngực mà hả hê: "Cô bị tình nghi uy hiếp đe dọa quan tướng cao cấp của ban Chính trị bộ Chiến tranh Hoa Quốc. Hiện tại, xin mời đi theo tôi một chuyến tiếp nhận điều tra."
"..."
Triệu Man Nhi trừng lớn hai mắt của mình nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay hắn mà không nói được lời nào.
Sau một lúc lâu cô ta mới cắn răng nói: "Anh có chứng cứ không?"
"Có!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười lấy điện thoại ra ấn một cái.
"Anh đâm sau lưng tôi được lần này, xem như anh giỏi, nhưng anh cũng nên cẩn thận…"
"Đem anh cho chó ăn, nghe hiểu không!?"
Vừa rồi Triệu Man Nhi hung ác nói hai câu đều đã bị Tề Đẳng Nhàn ghi âm vào điện thoại.
Hành động này khiến Triệu Man Nhi trực tiếp choáng váng…
"Đừng lề mề, mau xuống xe. Nếu cô chống lại mệnh lệnh hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!" Tề Đẳng Nhàn lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười đến đáng ghét.
Vệ sĩ bên cạnh không khỏi chần chờ nói: "Cô chủ…"
Triệu Man Nhi cắn răng mở cửa xe, không kìm được tức giận: "Họ Tề kia, anh có thể đừng chó như vậy hay không?"
Tề Đẳng Nhàn nhún vai: "Tôi có thể cho là cô đang tiến hành công kích thân thể không?"
Triệu Man Nhi dứt khoát câm miệng. Tên khốn này quá nham hiểm, mình mới nói hai câu hung ác hắn cũng có thể cầm điện thoại ghi âm, lão khốn kiếp cũng không khốn nạn bằng hắn!
"Đến đây, đi theo tôi một chuyến." Tề Đẳng Nhàn trực tiếp dẫn Triệu Man Nhi vào lại ban chính trị.
Một đám thuộc hạ của Triệu Man Nhi ngây ngốc đứng tại chỗ. Mẹ nó là đã xảy ra chuyện gì, thật vất vả mới đi ra được giờ lại đi vào?
Chưa từng thấy Triệu Man Nhi chịu thiệt lớn như thế…
Triệu Man Nhi lại bị Tề Đẳng Nhàn dẫn vào phòng thẩm vấn bắt đầu tiếp nhận hỏi cung nhàm chán.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn dẫn người vào, gửi file ghi âm trong điện thoại di động cho nhân viên công tác sau đó trực tiếp rời khỏi.
Triệu Man Nhi nhìn bóng dáng rời đi của Tề Đẳng Nhàn, tức giận đến nổ phổi. Trên thế giới này sao lại có người như thế chứ? Quả thực là kẻ cặn bã trong cặn bã, nhỏ nhen đến không thể nhỏ nhen hơn!
Thẳng đến khoảng tám giờ sáng, Triệu Man Nhi mới mang theo cái bụng đói kêu vang mà ra khỏi phòng thẩm vấn. Bởi vì thức đêm nên cả người cũng trở nên tiều tụy.
"Cô chủ…" Sau khi vệ sĩ nhìn thấy Triệu Man Nhi cũng không dám nói chuyện chỉ nhẹ giọng chào một tiếng.
Triệu Man Nhi hít vào một hơi thật sâu, nói với lái xe: "Đi công viên Lâm Hải!"
Lái xe hơi sửng sốt nhưng cũng không nói gì thêm, trực tiếp lái xe nhanh chóng đến công viên Lâm Hải.
Công viên Lâm Hải là nơi rất tốt để ngắm biển.
Triệu Man Nhi muốn tìm người thích ngắm biển kia.
Một người phụ nữ quần áo rất giản dị ngồi trên lan can, trước mặt bày giá vẽ đang tô tô vẽ vẽ, vẻ mặt bình thản.
"Chị!" Triệu Man Nhi nhẹ giọng gọi một câu.
"Ừ!" Người phụ nữ đáp một tiếng nhưng cũng không quay đầu.
"Chị Hồng Tụ!" Vẻ mặt Triệu Man Nhi tối sầm, cao giọng gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.