Tuyệt Thế Cường Long

Chương 883: Văn thiếu với tôi đều rất muốn biết!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy cô ta khập khiễng tập quyền, Tề Đẳng Nhàn càng nhìn càng cảm thấy buồn cười, cô nàng này đúng thật là đam mê võ nghệ, bắt đầu học võ là không muốn để lỡ ngày nào, cứ rảnh rỗi là đứng ra luyện tập.
Ngặt nỗi trước giờ Dương Quan Quan luôn tự đánh giá bản thân quá cao, một bên đùi đau nhức, chân trụ cũng không vững, cơ thể ngay lập tức mất cân bằng như muốn ngã xuống.
Tề Đẳng Nhàn hắn sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như này được. Chờ cho thư ký Dương ngã xuống, hắn vội dang rộng vòng tay ôm cô ta vào lòng, đến tay cũng đặt rất đúng chỗ.
“A, anh đúng là cái đồ lưu manh, mau bỏ tôi ra, đây là bệnh viện đấy, để người khác thấy được còn ra thể thống gì chứ, anh có còn là người nữa không?” Dương Quan Quan kêu lên.
“Thư ký Dương, tôi không phải là người nữa rồi!” Tề Đẳng Nhàn cười nói, tay nhân tiện còn tăng thêm chút lực.
Advertisement
Dương Quan Quan nghiến răng nói: “Anh so với Vi Danh Tiết Nhất Lang còn kém hơn ba phần.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy kém hơn một chút cũng được, ngược lại người thắng lớn là hắn cơ mà!
Dương Quan Quan trực tiếp bảo Tề Đẳng Nhàn cho “Trực đêm bệnh đống”, chân thư ký Dương bị thương nên rất bất tiện, nhưng dù sao cũng không nhất thiết phải cử động, mọi việc đều giao cho Tề Đẳng Nhàn giải quyết.
Dù sao Dương Quan Quan cũng không phóng túng được như yêu nghiệt Lý Vân Uyển, bảo thế nào cũng thấy thảm cảnh vừa nãy xấu hổ đến muốn động thủ giết người.
Advertisement
“Tề tiên sinh, không biết anh có ở nhà hay không, Thiếu Đà… Văn thiếu muốn đến thăm anh.” Tề Đẳng Nhàn đang lúc Long Chiến Vu Dã thì Tần Đường Ngọc gọi điện thoại tới.
Vốn ban đầu muốn gọi Văn Tư Thuận là Thiếu Đà Chủ nhưng sau khi suy nghĩ lại, thấy tên gọi đó không ổn nên mới đổi thành tên khác.
“À...Tôi không có ở nhà, có điều lát nữa là về rồi, cứ bảo anh ta đợi tôi thêm nửa tiếng đi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.
Cuộc gọi vừa cúp, Tần Đường Ngọc không khỏi đỏ mặt kêu khinh một tiếng, thầm mắng: “Khó tránh uống phải thuốc bổ rồi, giữa ban ngày ban mặt mà lại...anh hư chứ ai hư?”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, cảm giác cơ thể mệt mỏi cũng không còn nữa.
“Đi đây, cô nghỉ ngơi cho tốt, ở lại quan sát tình hình sức khỏe hai ngày rồi hẵng xuất viện.” Trước lúc rời đi, Tề Đẳng Nhàn cười tươi nhắc nhở Dương Quan Quan.
“Tên khốn nhà anh không tới tôi mới thong thả nghỉ ngơi được thì có!” Dương Quan Quan tức giận nói.
“Này!” Tề Đẳng Nhàn vui vẻ, “Vậy tối nay tôi sẽ đến.”
Dương Quan Quan tức giận nói: “Anh đến thì tôi khóa trái cửa!”
Đợi cho đến khi bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn dần dần biến mất, Dương Quan Quan mới thở dài, đưa tay ôm lấy hai bên gò má đỏ ửng, có chút bất đắc dĩ, hẳn là cô ta bị chuốc thuốc đến mê muội rồi, ở bệnh viện sao lại xảy ra thứ chuyện hoang đường như vậy được?
Sau khi rời khỏi chỗ Dương Quan Quan, Tề Đẳng Nhàn lập tức đổi qua một bộ đồ mới.
Bộ trên người hắn tối qua đến nay vẫn chưa kịp thay ra, cẩn thận ngửi qua vẫn có thể cảm nhận được mùi máu tanh đặc và thuốc súng, mặc lên trên người rất ngứa ngáy khó chịu.
Vừa thay xong một bộ quần áo bình thường vừa vặn hơn, chuông cửa bên ngoài cùng lúc vang lên, lúc nghía sang đã thấy Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận đang đứng phía ngoài sân.
“Tề tiên sinh!” Văn Tư Thuận thấy Tề Đẳng Nhàn mở cửa, anh ta chủ động ôm quyền chắp tay, gập người thật sâu.
“Không cần khách khí.” Tề Đẳng Nhàn có hơi bất ngờ, sau đó vỗ vai anh ta, ý bảo không cần cúi người thêm nữa.
Cũng đều là võ giả như nhau, tự nhiên hành lễ lớn như này là biểu đạt ý gì, không nói cũng rõ.
Vì đều luyện võ trong giới, ai nấy đen trắng phải rõ, có nhiều chuyện cầm lên được bỏ xuống được cũng được coi là một loại dũng cảm.
Tề Đẳng Nhàn giúp Văn gia đòi lại 600 triệu tiền nợ, chuyện này đối với Văn gia mà nói không khác gì ơn nghĩa sinh thành, cho dù Văn Tư Thuận trước kia thù oán với hắn lớn đến cỡ nào, hiện giờ cũng đành phải tạm thời gác chiến.
Tề Đẳng Nhàn mời hai người bọn họ vào trong sân uống trà, Văn Tư Thuận đem theo bao nhiêu quà vật quý giá đến, Tề Đẳng Nhàn đều lịch sự nhận hết bấy nhiêu.
Những quà vật này nhất định phải nhận, lỡ như buông lời từ chối thì chính là đang coi thường chủ ý của bọn họ.
Tuy rằng xã hội hiện đại không giống khi trước, rất nhiều quy tắc cũ không còn được thực thi nữa, nhưng với võ giả bọn họ mà nói, vô số quy tắc truyền thống vẫn được lưu truyền rộng rãi trong giới.
Nghe qua sẽ thấy cổ hủ, nhưng nếu không phải người trong giới tuyệt đối sẽ không hiểu được.
“Mẹ của tôi vô cùng biết ơn Tề tiên sinh, nhưng vì thân thể của bà không thuận tiện, không thể đích thân đến đây nên ngỏ ý muốn mời anh đến nhà chúng tôi ăn một bữa cơm.” Văn Tư Thuận vào thẳng vấn đề chính.
Lúc anh ta nói chuyện, giọng điệu có vài phần yếu ớt, nói rõ ra là bị hụt hơi, cái này cũng là do trước kia đấu với Tề Đẳng Nhàn bị hắn đả cho trọng thương dẫn đến lưu lại di chứng, nếu không dành ra vài tháng hoặc hai, ba năm tu dưỡng, đoán không chừng sẽ không thể phục hồi lại giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt cười, nói: “Được, tôi sẽ đi, Văn phu nhân khách khí quá rồi.”
Ba người đều là dân luyện võ, ngồi trong sân tán gẫu một hồi, mọi hận thù ân oán trước kia đều bay biến đi mất.
Tần Đường Ngọc thắc mắc: “Tề tiên sinh, anh làm sao có thể luyện được võ công mạnh mẽ như vậy? Văn thiếu với tôi đều rất muốn biết!”
Nghe xong câu hỏi của Tần Đường Ngọc, hai mắt Văn Tư Thuận sáng lên, bản thân anh ta cũng muốn biết Tề Đẳng Nhàn tuổi còn trẻ mà đã có bí quyết luyện võ công cao cường như thế.
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một lúc rồi hắng giọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.