Tuyệt Thế Cường Long

Chương 889:




“Thuật pháp âm dương?!” Văn Tư Thuận vừa nghe được những lời ấy đã hoảng sợ hiểu ra tất cả mọi chuyện, sau đó anh ta dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thượng Tuyền Tinh Vũ.
Văn Tư Thuận đã cảm thấy có gì đó không được bình thường từ lâu lắm rồi, tại sao từ trước đến nay cơ thể của mẹ anh ta vẫn luôn khỏe mạnh mà đến khi bà bày tỏ thái độ rõ ràng rằng bà sẽ không ủng hộ đám người nước Nhật Bản thì lại đột nhiên ngã bệnh, thì ra là do đối phương sử dụng mưu hèn kế bẩn sao?
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn chưa phải là một con người thần thông quảng đại đến mức đã đọc cả vạn cuốn sách, đã đi cả vạn dặm đường, nhưng dù sao các phạm nhân bên trong nhà tù U Đô cũng chỉ toàn là lũ người ác ôn đến từ khắp năm châu bốn biển, mưa dầm thấm lâu, đến cả những tin tức nhỏ nhặt nơi đầu đường xó chợ hắn cũng gần như biết hết.
Văn phu nhân quay đầu lại nói với Văn Tư Thuận: “Mẹ đã bảo con từ lâu lắm rồi, những người này không phải là hạng người tử tế gì, tốt nhất là không nên qua lại với bọn họ.”
Thượng Tuyền Tinh Vũ thực sự không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại có thể tìm ra được nguyên nhân làm cho Văn phu nhân mắc bệnh chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, anh ta không thể không tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Thượng Tuyền Tinh Vũ cau mày nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, sau đó hỏi hắn bằng giọng cực kỳ lạnh nhạt: “Cậu biết căn bệnh này là do thuật pháp âm dương gây ra, vậy thì cậu có biết làm cách nào để phá giải nó không?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói: “Thuật pháp âm dương vốn dĩ đã được khởi nguồn từ nước Hoa chúng tôi. Nếu nói về âm dương ngũ hành và thái cực bát quái thì chúng tôi còn là tổ tông của các người đấy!”
Văn Tư Thuận không nhịn được mà nổi trận lôi đình, anh ta nói: “Thượng Tuyền Tinh Vũ, quả nhiên là anh, anh dám sử dụng loại thủ đoạn bẩn thỉu như thế này để hại mẹ tôi sao?”
Thượng Tuyền Tinh Vũ không thèm để ý đến Văn Tư Thuận mà chỉ nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi hỏi: “Vậy sao? Vậy thì cậu có thể thử xem rốt cuộc cậu có giải được thuật pháp âm dương nằm trên cơ thể của Văn phu nhân hiện giờ hay không!”
Trong đám người mà Thượng Tuyền Tinh Vũ dẫn đến có một thiếu nữ, lúc này cô ta cũng đang mỉm cười.
Chú thuật trên người Văn phu nhân là do chính tay cô ta thi triển, cô ta không tin rằng một tên người nước Hoa không biết bất cứ thứ gì về văn hóa của nước Nhật Bản lại sở hữu năng lực hóa giải thuật pháp âm dương.
“Tề tiên sinh, nếu cậu đã phát hiện ra được nguyên nhân thì hẳn là chắc chắn cậu có thể hóa giải thuật pháp đó rồi chữa khỏi cho sư mẫu của tôi mà, phải không?!” Tần Đường Ngọc lên tiếng hỏi Tề Đẳng Nhàn bằng giọng có chút hưng phấn.
Văn Tư Thuận cũng liên tục gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nét mặt đầy chờ mong.
Nếu Tề Đẳng Nhàn đã nói đến mức này rồi thì chắc chắn hắn có thể làm được.
“Tôi à, dĩ nhiên…” Tề Đẳng Nhàn vừa gật đầu vừa nói.
Cả hai người kia đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, còn những người nước Nhật Bản ở xung quanh thì không nhịn được mà liên tục cười lạnh.
Bỗng nhiên Tề Đẳng Nhàn giang rộng hai tay ra: “Là tôi không làm được rồi!”
“Phụt! Phụt!”
Suýt thì cả Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận đều phải phun một ngụm máu tươi vào trên mặt hắn.
Tiên sư bà ngoại bà nội nhà hắn chứ, tại sao không làm được mà lại ăn nói tự tin quá vậy? Tưởng thế là ngầu lắm phải không? Cả hai đều thầm gào thét trong lòng!
Nghe thấy những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa nói, Thượng Tuyền Tinh Vũ trực tiếp phá lên cười rồi khen: “Thật sự quả đúng là nói thì dễ hơn làm, cái miệng này của các hạ đúng là lợi hại, lợi hại.”
Văn phu nhân cũng bình tĩnh nói: “Sống chết thì có làm sao? Bất kể có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ không đồng ý đâu, tốt nhất là các người nên dẹp bỏ ý định này ngay đi.”
Sắc mặt của Văn Tư Thuận thì lại trắng bệch, anh ta thực sự không muốn có bất cứ vấn đề gì xảy ra với mẹ mình.
Nhưng nếu anh ta không chấp nhận yêu cầu của đại sư huynh mình là Thượng Tuyền Tinh Vũ thì cuộc sống của mẹ anh ta cũng sẽ được định sẵn là đã đi đến hồi kết.
Tần Đường Ngọc không nhịn được mà nói bằng giọng oán trách: “Tề tiên sinh, nếu anh không làm được thì tại sao ban nãy anh lại tự tin tuyên bố như vậy chứ? Tất cả chúng tôi đều tưởng là anh có thể giải quyết được chuyện này…”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười bất đắc dĩ rồi nói: “Tôi đâu có nói sai câu nào, đúng thật là thuật pháp âm dương của bên phía Nhật Bản được bắt nguồn từ nước Hoa chúng ta, nếu xét về phương diện học thuyết âm dương ngũ hành thì đúng thật là chúng ta chính là tổ tông của bọn họ!”
“Nhưng mà ban nãy anh…” Tần Đường Ngọc cũng bó tay không biết nên nói thế nào.
“Ha, bây giờ là thời đại tiên tiến rồi đấy! Chắc gì tổ tiên và đời con cháu đã phải giống hệt như nhau. Nếu bây giờ cô mà cho Tần Thủy Hoàng sống lại rồi thống lĩnh toàn bộ quân lính nhà Tần đi đánh chiếm một huyện thì có khi ông ta còn chẳng làm được gì đáng nói đâu!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói tiếp.
Tần Đường Ngọc thầm nghĩ trong lòng, cái tên này đúng là giỏi nói chuyện ba hoa bốc phét bằng gương mặt nghiêm túc nhỉ, vậy mà mấy cái đạo lý chó má của hắn lại còn khiến người ta không còn đường nào để phản bác được nữa cơ…
Tần Đường Ngọc bèn nói: “Được rồi được rồi, đừng có nói nữa, lý lẽ của anh là hay nhất…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.