Ví dụ như thuật pháp giáng đầu nổi tiếng ở vùng Nam Dương, cổ thuật Miêu Cương thần bí của nước Hoa, pháp thuật đen tối của đám phù thủy ở châu u hay là thuật pháp âm dương của nước Nhật Bản chẳng hạn.
Nét mặt của cô thiếu nữ kia cứng đờ, cô ta không nhịn được mà tỏ ra tức giận rồi nói bằng giọng vô cùng lạnh lẽo: “Dĩ nhiên không phải bất cứ ai cũng có thể vượt qua được thành quả tu hành của các tư thế ở đền thờ quốc gia rồi, có vẻ ông cũng to mồm lắm đấy, nhưng hình như bản lĩnh của ông không được như những gì ông đang khoe khoang thì phải?”
Oán Quỷ cũng không nhịn được mà để bật ra một tiếng cười cực kỳ quái dị, sau đó anh ta đáp lời: “Đúng là bản lĩnh của tôi cũng không được cao cho lắm, chỉ là tôi từng vặt đầu đại tư tế của đền thờ quốc gia xuống mà thôi…”
Khi nói ra những lời này, anh ta sử dụng giọng điệu u ám và còn nhe hàm răng vàng khè, trông có vẻ vô cùng đáng sợ.
Thượng Tuyền Tinh Vũ nhíu mày lại thật chặt, dường như anh ta vẫn còn đang cố gắng nhớ ra một ký ức nào đó, không hiểu vì sao mà cái người đang đứng trước mắt lại khiến anh ta nảy sinh một chút cảm giác quen thuộc.
“Sư đệ à, tôi xin được cảnh cáo cậu thêm một lần nữa, nếu cứ giải bậy giải bạ lời nguyền rủa của thuật pháp âm dương thì sẽ có người phải chết đấy nhé.” Thượng Tuyền Tinh Vũ quay đầu lại rồi lạnh giọng nói với Văn Tư Thuận.
“Tề tiên sinh…” Văn Tư Thuận nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hy vọng bản thân có thể nhận được một lời đảm bảo chắc chắn từ phía hắn.
Tề Đẳng Nhàn chỉ nói: “Nhiều lời làm gì cho vô ích, anh hãy tranh thủ thời gian mà làm cho xong việc thật nhanh đi, đừng có mà dông dài nữa.”
Oán Quỷ cũng không dám nhiều lời thêm nữa, một tờ giấy màu trắng bỗng dưng xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta cứ như thể anh ta đang thực hiện một trò ảo thuật, sau đó anh ta nắm lấy tờ giấy kia rồi xé ra làm đôi, cuối cùng là dán tờ giấy đó lên trán của Văn phu nhân.
“Chỉ có chút tài mọn mà cũng dám múa rìu qua mắt Lỗ Ban hay sao?”
“Đại uy thiên long! Đại La pháp chú! Bàn Nhược Ba La Mật…”
Nghe thấy những lời vừa mới phát ra từ miệng của Oán Quỷ, Tề Đẳng Nhàn suýt nữa thì hộc cả một ngụm máu ra ngoài, mẹ nó chứ, từ lúc nào mà cái tên này lại bắt đầu sử dụng Pháp Hải vậy? Anh ta thực sự lợi hại như vậy sao?
Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi như thế, Tề Đẳng Nhàn cũng có thể nhận ra rằng đây là Pháp Hải… Hừ! Đúng là lão già Oán Quỷ này có chút không đáng tin cậy thật.
Nếu như anh ta không thể làm được thì chẳng phải là anh ta đang tự bôi tro trát trấu lên khuôn mặt già khú đế của anh ta hay sao? Vậy thì hắn còn có thể làm cách nào để thu phục những cấp dưới cũ của Văn Dũng Phu nữa chứ?
Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi như thế, Văn phu nhân cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, đồng thời bà cảm thấy trong lồng ngực mình căng tức khó mà chịu được, sắc mặt không ổn định, lúc thì xanh mét, lúc thì đỏ bừng, cuối cùng bà bỗng dưng quay đầu lại, ọe một tiếng, phun ra một ngụm máu đen sì sì!
“Mẹ ơi!” Nhất thời Văn Tư Thuận trở nên vô cùng sợ hãi anh ta luống cuống hết cả tay chân.
Thượng Tuyền Tinh Vũ cười lạnh nói: “Nếu mà bây giờ cậu cầu cứu tôi xin tôi cứu lấy mẹ cậu thì vẫn còn kịp đấy, cậu đúng là một thằng ngu ngốc mà, không ngờ cậu lại có thể tùy tiện tin tưởng rằng một kẻ vô danh như thế này lại sở hữu khả năng hóa giải được thuật pháp âm dương của nước Nhật Bản chúng tôi!”
Thượng Tuyền Tinh Vũ còn chưa kịp dứt lời mà sức sống trên người Văn phu nhân đã trở lại, bà đứng thẳng người dậy, sắc mặt cũng trở nên hồng hào và sáng sủa hơn hẳn so với lúc trước.
Văn Tư Thuận định thần nhìn lại thật kỹ, chỉ thấy ở giữa vũng máu màu đen kia có một con hạc giấy to chừng một ngón tay cái, thậm chí nó còn vỗ vỗ cánh hai lần như thể thực sự có sinh mệnh, sau đó ngã xuống đất và bắt đầu thối rữa ra…
Sắc mặt của cô thiếu nữ đứng lẫn trong đám người bỗng dưng chuyển thành màu trắng bệch, hai dòng máu tươi phụt ra khỏi lỗ mũi của cô ta, cô ta chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
“A di đà phật, thiện tai thiện tai, bần tăng lại làm được một việc thiện vô cùng lớn lao, tất nhiên bần tăng có thể sớm ngày chạm đến cõi tây thiên cực lạc rồi!” Oán Quỷ nói với gương mặt vui vẻ.
Sau khi nói xong những lời này, anh ta thò cánh tay tàn tật ra khỏi ống tay áo rồi lại tiếp tục nhe răng cười và nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Nói láo nói láo, thế giới này có năm điều ô uế nhất, chỉ có giết chóc mới có thể thanh tẩy được những điều ô uế đó, một khi đã giết hết chúng sinh thì sẽ có thể đăng thành Phật! Giết giết giết giết!”
Sự chuyển biến bất thình lình trong thái độ và lời nói của anh ta suýt chút nữa thì khiến Văn phu nhân vừa mới phục hồi tinh thần lại như cũ phải sợ hãi tới mức chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc cũng quay sang nhìn nhau, thế nhưng trong lòng bọn họ đều cực kỳ vui vẻ, bởi vì xem ra căn bệnh của Văn phu nhân đã hoàn toàn được chữa khỏi rồi!
“Là ông… Miyazaki Shinzo!”
Khi nhìn thấy cánh tay trái tàn tật kia của Oán Quỷ, khuôn mặt của Thượng Tuyền Tinh Vũ đột nhiên biến sắc, anh ta lớn tiếng quát to.
Sau khi hô to cái tên khai sinh thực sự của Oán Quỷ, anh ta không nhịn được mà lùi về phía sau hai bước!
Ban nãy Tề Đẳng Nhàn đã nói rằng người mà hắn gọi tới có thể khiến anh ta sợ hãi tới mức lăn đùng ra chết, hóa ra hắn thực sự không ba hoa khoác lác một chữ nào…