*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đã nói rồi, cái nền tảng đó tự mình thêm vào cho tôi đó, không phải tôi lưu nó vào đâu, không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ thích xem cô livestream mà thôi.”
Dương Quan Quan chỉ có thể giơ ngón tay giữa lên để biểu thị sự khinh bỉ đối với sự vô liêm sỉ của hắn, từ sau khi biết được Tề Đẳng Nhàn cũng đến xem livestream của mình, hầu như ngày nào cô ấy cũng ăn mặc kín đáo khi lên livestream để đề phòng cái tên háo sắc này.
Đến buổi trưa, khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi bệnh viện thì vừa hay gặp được hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc đang đến đón hắn.
“Anh Tề!” Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hai người họ đều chào hắn với vẻ khách sáo và cung kính.
Advertisement
Mặc dù bọn họ thực sự có chút khó có thể đồng ý với phong cách làm việc và nói chuyện của cái tên Tề Đẳng Nhàn này nhưng dù sao thì người ta cũng đã giúp mình một chuyện rất lớn, nói là có ơn tái tạo cũng không hề quá đáng.
Tề Đẳng Nhàn lên xe của hai người, sau đó đi thẳng đến nơi tổ chức bữa tiệc.
Bữa tiệc này được tổ chức ở trong một căn biệt thự, hơn nữa vị trí của căn biệt thự chính là ở trong khu người giàu và Tôn Dĩnh Thục đang sinh sống.
“Anh Tề, chúng ta đến rồi.” Tần Đường Ngọc nhắc nhở một câu.
“Ồ!” Tề Đẳng Nhàn đáp lại một tiếng và nhảy xuống khỏi xe: “Người có tiền đúng thật là chịu chơi mà, tùy tiện làm một bữa tiệc sinh nhật thôi mà cũng phải hoành tráng đến như thế này.”
Đi vào trong sân biệt thự là có thể nhìn thấy đủ loại đồ trang trí bắt mắt và những nhân viên phục vụ nam nữ mặc lễ phục đang qua lại không ngớt giữa đám người, còn có đầu bếp đang nấu ăn ở ngay bên cạnh bàn ăn nữa.
Vả lại, trong số những khách mời này còn có một số minh tinh khá là nổi tiếng nữa, những minh tinh này khi ở trước mặt người ngoài thì là cao không thể với, thế nhưng khi ở trong rất nhiều các vị khách quý ở đây thì bọn họ chỉ là những vật trang trí mà thôi, khi gặp phải một số nhân vật lớn, bọn họ vẫn phải cúi xuống gật đầu chào hỏi như những người khác.
Ở chính giữa sân có dựng một cái sân khấu nho nhỏ, trên sân khấu có treo một tấm ảnh nghệ thuật của Giang Khuynh Nguyệt, sau đó xung quanh dùng bóng bay vây quanh và ghép thành bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”.
Tề Đẳng Nhàn đánh giá một lượt tấm ảnh này, cô gái trên tấm ảnh mặc một bộ váy trắng, trang điểm tinh tế, hàng mi thanh mảnh, cái cổ thẳng tắp, cái mũi nhỏ xinh, trong đôi mắt tràn đầy sức sống giống như thể sắp chiếu ra khỏi bức ảnh vậy.
Tần Đường Ngọc nói Giang Khuynh Nguyệt là mỹ nữ số một Thượng Hải, chỉ nhìn từ tấm ảnh này thôi là Tề Đẳng Nhàn đã cảm thấy cái danh xưng đó không hề quá đáng rồi.
Mặc dù không có khí chất và vẻ ngoài đỉnh cao hàng đầu như Trần Ngư nhưng cũng đủ để khiến cho vô số những tên đàn ông phải đổ rạp hết rồi.
“Một người tên là Trần Ngư, một người tên là Giang Khuynh Nguyệt à, gọi thẳng là Giang Bế Nguyệt chẳng phải rất tốt hay sao? Tên của hai người này cũng hợp với tình hình phết đấy.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng xẹt qua những suy nghĩ lộn xộn.
Tề Đẳng Nhàn đánh giá tấm ảnh đó đến mê mẩn cả người, trong lúc không để ý, hắn đã đụng phải cánh tay của một người phụ nữ xinh đẹp đang cầm ly rượu trong tay, hắn chỉ mới chạm nhẹ một cái thôi, không ngờ rằng người phụ nữ đó lại ngay lập tức xù lông.
“Thằng oắt con, không có mắt à?” Người phụ nữ xinh đẹp quay đầu lại và dùng ánh mắt lạnh lùng để đánh giá Tề Đẳng Nhàn.
Văn Tư Thuận vội vàng đi đến, gượng cười và nói: “Bà Hà, thật là xin lỗi, ban nãy anh ấy không để ý, bà đừng để bụng làm gì, hãy nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này đi nhé.”
Sau khi nhìn thấy Văn Tư Thuận, khóe miệng bà Hà bỗng nhếch lên một cách khinh miệt và nói: “Tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là thiếu đà chủ Văn à!”
“Cậu muốn tôi nể mặt cậu à? Nếu như là trước đây, cho dù tôi không muốn nể mặt thì cũng nhất định phải nể mặt cậu đấy.”
“Nhưng còn bây giờ, cậu cảm thấy cậu là cái thá gì mà cũng xứng để bảo tôi nể mặt cậu?”
“Trừ phi cậu bảo người bố đã chết kia của cậu đội mồ sống dậy!”
Văn gia bây giờ chính là đang ở trong tình trạng dậu đổ bìm leo như thế đấy, ai ai cũng muốn thừa nước đục thả câu để bắt nạt bọn họ một trận, cho dù là Đường Văn Trác xưng huynh gọi đệ với Văn Dũng Phu năm đó cũng đã trở thành một kẻ vô ơn.
Sau khi nghe thấy lời này của bà Hà, sắc mặt của Văn Tư Thuận bỗng trở nên cứng đờ, quai hàm cũng trở nên căng cứng.
Nếu như đổi lại là trước đây, ai dám nói chuyện với anh ta như thế sao? Anh ta sẽ dứt khoát giáng cho người đó một cái bạt tai! Nhưng còn bây giờ thì sao, không được đâu...
Chồng của bà Hà người ta chính là Hà Lỗi, phó trưởng ban của ban Chính trị Thượng Hải, Văn gia bây giờ không thể chọc vào nhân vật lớn như thế được nữa đâu.
“Thằng oắt con, lập tức xin lỗi tôi ngay!” Bà Hà quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn và lạnh lùng quát lên.
“Xin lỗi nhé, ban nãy tôi không để ý.” Tề Đẳng Nhàn cười một cái và nói.
Sắc mặt của bà Hà bỗng chốc thay đổi, bà ta nói với giọng không vui: “Cậu có thái độ gì thế hả?”
Tề Đẳng Nhàn vô cùng kinh ngạc, không phải chỉ là đụng nhẹ một cái thôi hay sao? Chẳng lẽ còn muốn mình phải quỳ xuống để dập đầu luôn à?
Thực ra khi nghe thấy giọng điệu của bà Hà là Tề Đẳng Nhàn đã có chút không vui rồi, nhưng dù sao thì cũng là mình đã không cẩn thận mà đụng vào người ta nên hắn vẫn cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng một chút.
Tần Đường Ngọc cau mày nói: “Bà Hà, mọi chuyện dừng lại ở đây là được rồi đấy, Tề tổng không cẩn thận đụng vào bà, anh ấy đã xin lỗi bà rồi, bà đừng có so đo từng tí làm gì.”