Hắn là người được Phó Phong Vân đích thân đặc biệt tuyển vào, hơn nữa còn trong thoáng chốc đã lên đến chức chuẩn tướng, quan hệ của hắn với Ngọc Tiểu Long cũng không hề bình thường.
Người như thế, đương nhiên là Hà Lỗi phải cố gắng làm thân rồi.
“Lão Hà, ông đến rồi à... Sao thế, thằng oắt con này lân la làm quen với ông à? Hai người đang trò chuyện thì bà Hà đã thướt tha đi đến, chào hỏi Hà Lỗi một tiếng, sau đó lại liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái với ánh mắt khinh thường.
Đám đông cũng nhao nhao cười khẩy, cảm thấy cái tên trẻ tuổi mà hai người Văn gia dắt đến thật là không biết tốt xấu, mới ban nãy còn đắc tội với vợ người ta mà bây giờ đã đi tìm người ta để lân la làm quen rồi à?
Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn khẽ chuyển động và dời đến trên người bà Hà, hắn bắt đầu cảm thấy có chút không vui rồi, chuyện ban nãy vừa mới kết thúc mà bà ta vẫn chưa chịu thôi à?
Hà Lỗi nghe thấy lời này của vợ mình thì sợ đến biến đổi cả sắc mặt.
Bà Hà nói: “Ông qua đây, tôi giới thiệu cho ông một vài người bạn, đừng có phí lời với thằng oắt con chỉ muốn lân la làm quen với người khác này!”
“Có một số người đúng thật là không biết tốt xấu, rõ ràng đã đắc tội với bà Hà rồi mà còn muốn nịnh hót chủ nhiệm Hà à, đúng thật là buồn cười mà!”
“Ha ha, chỉ có thể nói là loại người này không có mắt nhìn, không biết làm người mà thôi, cũng may là chủ nhiệm Hà rộng lượng nên mới bằng lòng nói chuyện với cậu ta vài câu đấy.”
Mấy người phụ nữ quen biết bà Hà ở quanh đó đều không nhịn được mà nở nụ cười châm chọc, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đúng thật là một tên ngốc.
Hà Lỗi lại trầm giọng nói: “Phu nhân, ai cho bà ăn nói xằng nói bậy thế hả?”
Bà Hà nói: “Chẳng phải chỉ là một thằng oắt con thôi sao, có cái gì mà không được nói, ông mau qua đây...”
“Câm miệng lại cho tôi!”
Hà Lỗi hổn hển quát lên, suýt chút nữa đã giáng cho bà ta một cái bạt tai.
Cái đồ đàn bà ngu xuẩn này, đã không biết Tề Đẳng Nhàn là ai thì thôi đi, tại sao lại còn đến mắng người thế hả? Sợ mình không đắc tội với cậu ta hay sao?
Bà Hà vô cùng hoảng sợ, bà ta nói: “Không mắng thì không mắng, ông hung dữ như thế làm gì chứ hả?”
Sau đó, bà ta nhìn thấy Hà Lỗi quay đầu sang bên kia, cúi đầu gập người với Tề Đẳng Nhàn một lúc lâu và liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, bà nhà tôi không hiểu chuyện, vẫn mong ngài đừng trách móc làm gì...”
Mấy người phụ nữ vừa mới nói chuyện ban nãy sau khi nhìn thấy thái độ của chủ nhiệm Hà danh tiếng lẫy lừng đối với Tề Đẳng Nhàn thì vẻ mặt cũng bỗng chốc thay đổi.
Đồng tử của tất cả các vị khách quý đang có mặt ở đây cũng hơi co lại, sau đó ai nấy đều rơi vào trầm tư...
“Lập tức qua đây xin lỗi anh Tề đi, nếu không thì bà đừng có trách tôi không nể mặt tình nghĩa vợ chồng!” Hà Lỗi quát lên với bà Hà một cách nghiêm khắc.
Tề Đẳng Nhàn liếc qua bà Hà một cái, sau đó nhớ đến việc mình đã từng gặp được bà ta ở đâu, ngay sau đó, từ ánh mắt cho đến biểu cảm của hắn đều đồng loạt trở nên kì quái.
Sau đó, hắn lại nhìn Hà Lỗi một cái, trong ánh mắt có mang theo một chút thông cảm.
Sau khi nghe thấy lời này, bà Hà cảm thấy vô cùng ấm ức, bà ta cắn răng quay người đi và nói: “Muốn tôi xin lỗi á, không thể nào, ông không nể mặt tình nghĩa vợ chồng thì đừng có nể, cùng lắm thì không sống với nhau nữa thôi!”
Sau khi nói xong lời này, bà ta tức giận phừng phừng và ngay lập tức rời đi.
Vẻ mặt Hà Lỗi vô cùng gượng gạo, ông ta vội vàng vừa cúi người vừa xin lỗi Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn xua xua tay và nói: “Trưởng ban Hà, ông yên tâm đi, tôi sẽ không để chuyện này ở trong lòng đâu... Ồ, đúng rồi, nếu như tôi nhớ không nhầm thì lúc trước trưởng ban Hà cũng tham gia vào việc triệt phá vụ án phản quốc của Hồng Thiên Đô nhỉ?”
Hà Lỗi ngây người một lúc rồi nói: “Đúng rồi, sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện này thế?”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi thử mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói, sau đó đưa tay ra bắt tay với Hà Lỗi một cái.
Mọi người nhìn thấy thái độ của Hà Lỗi đối với Tề Đẳng Nhàn thì cũng biết được rằng người đàn ông trẻ tuổi này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nói không chừng Văn gia đã tìm được chỗ dựa lớn rồi!
Ban nãy Văn gia đã bởi vì bà Hà mà bị mất hết mặt mũi, thế nhưng lúc này bọn họ đã lấy lại được mặt mũi rồi, thậm chí còn rạng danh hơn cả lúc trước.
Sau khi buông tay Hà Lỗi ra, Tề Đẳng Nhàn lại vỗ vai ông ta một cái, cố ý ghé sát lại gần ông ta và nói: “Trưởng ban Hà, ông cứ hưởng thụ bữa tiệc này đi, không cần lo lắng, tôi không phải loại người nhỏ mọn đâu.”
Sau đó hắn khẽ khịt mũi để đảm bảo thêm một lần nữa.
Hà Lỗi nở nụ cười xấu hổ và xoay người đuổi theo bà Hà.
Đợi đến khi người đi rồi, Tề Đẳng Nhàn mới móc điện thoại của mình ra, gọi thẳng vào số điện thoại của Ngọc Tiểu Long và trầm giọng nói: “Tôi tìm thấy Hồng Thiên Đô rồi, cô lập tức sắp xếp cao thủ đến để giám sát đi, nhất định không để để lộ ra bất cứ sơ hở nào! Lần này nhất định không được để ông ta trốn thoát nữa!”
Ngọc Tiểu Long nói với giọng bất ngờ: “Anh tìm được kiểu gì thế?!”
“Sau này tôi sẽ nói với cô sau... Địa điểm là nhà của Hà Lỗi, phó chủ nhiệm ban chính trị của Thượng Hải, hãy lập tức phong tỏa xung quanh để giám sát đi.” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.