*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
E rằng bất cứ người đàn ông cao một mét tám nào khi đi ở bên cạnh cô ta cũng sẽ cảm thấy có một loại áp lực tâm lí vô hình.
Diệp Kế Hùng nở nụ cười và bước đến rồi cười nói: “Giang tiểu thư, chào cô!”
Giang Khuynh Nguyệt lại lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái rồi trực tiếp đi xa khỏi anh ta.
Diệp Kế Hùng thấy thế thì cũng không quá để bụng mà chỉ tùy tiện nhún vai một cái mà thôi.
“Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của con gái tôi, đồng thời cũng là ngày mà tôi muốn tuyên bố một sự kiện trọng đại!” Lúc này, Giang Sơn Hải mỉm cười đi đến và lớn tiếng nói.
Advertisement
Giang Khuynh Nguyệt nghe thấy thế thì ánh mắt bỗng chốc trở nên có gì đó không đúng lắm.
Sắc mặt của Tần Đường Ngọc bỗng chốc cứng đờ, cô ta quay sang nhìn Văn Tư Thuận và nói: “Cậu Văn... quả nhiên là Giang Sơn Hải đã ôm lấy cái đùi của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo rồi, đây là chuẩn bị gả con gái cho Diệp Kế Hùng à?!”
Văn Tư Thuận nói: “Nếu như bọn họ thực sự có thể kết hợp lại với nhau thì sức ảnh hưởng của Giang Sơn Hải sẽ tăng lên đến mức độ chưa bao giờ có.”
Trong lòng đám đông đang có mặt ở đó cũng đều cảm thấy như vậy.
Đây là Giang Sơn Hải đang muốn tạo đà cho việc thăng chức lên làm giám đốc Long Môn Thượng Hải của mình đây mà!
“Tôi muốn tuyên bố...” Giang Sơn Hải cao giọng nói.
“Chờ đã.” Lúc này Giang Khuynh Nguyệt lại nở nụ cười, bước lên phía trước và ngắt lời Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải nhìn thấy Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên ngắt lời mình thì bỗng cảm thấy có chút không hài lòng, ông ta khẽ nheo mắt, cau mày lại và nói: “Con gái ngoan, con có điều gì muốn nói à?”
Giang Khuynh Nguyệt cười nói: “Hay là để con tự mình tuyên bố đi!”
Giang Sơn Hải sững sờ một lúc rồi nói: “Thế cũng được, con tự làm đi.”
Diệp Kế Hùng nhìn Giang Khuynh Nguyệt và liên tục gật đầu, anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng, cưới về một người vợ như thế này cũng coi như là một mối duyên tốt đối với mình rồi.
“Điều mà tôi muốn nói chính là, bố tôi đang chuẩn bị gả tôi cho thần bài Diệp Kế Hùng của Diệp gia, thế nhưng tôi lại chẳng hề có hứng thú gì với chuyện này cả, cơ mà mệnh lệnh của bố mẹ thì thật khó có thể làm trái lại.” Giang Khuynh Nguyệt thở dài một hơi và nói.
Đám đông ngay lập tức sững sờ!
Vẻ mặt Giang Sơn Hải đột nhiên trở nên hung dữ, ông ta không ngờ rằng Giang Khuynh Hải lại dám nói ra những lời như thế.
Vẻ mặt của Diệp Kế Hùng thì lại vô cùng bình tĩnh, Giang Khuynh Nguyệt có đồng ý hay không thì cũng không hề quan trọng, thứ mà anh ta cần chỉ là một kết quả mà thôi.
Thay vì bị Diệp gia sắp xếp cho cưới một người con gái mà anh ta chưa bao giờ gặp thì thà rằng cứ kết hôn với Giang Khuynh Nguyệt khiến cho người khác vui lòng vui mắt còn hơn.
Các khách mời đang có mặt ở đó đều bị câu nói này của Giang Khuynh Nguyệt làm cho bối rối.
“Thế nhưng tôi cũng muốn cho bản thân mình một cơ hội.” Giang Khuynh Nguyệt nói.
Mọi người đều yên lặng lắng nghe.
Giang Khuynh Nguyệt tiếp tục nói: “Nếu như có ai nhìn trúng tôi rồi thì xin mời hãy khiêu chiến Diệp Kế Hùng ở trên bàn đánh bạc. Ai thắng được anh ta rồi thì tôi sẽ có thể suy nghĩ đến việc làm bạn gái của người đó!”
Đây cũng là một phương thức thỏa hiệp của cô ta, chẳng những không làm cho thể diện của Giang Sơn Hải trở nên quá xấu xí mà còn để lại cho cô ta một khoảng trống nhất định.
Những câu nói này được xem như là sự phản kháng và vùng vẫy cuối cùng của cô ta đối với số phận, cô ta không muốn trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đoạt vị trí giám đốc của Giang Sơn Hải.
“Giang tiểu thư, cô là mỹ nữ số một Thượng Hải đã được mọi người công nhận, làm gì có người đàn ông nào không muốn trở thành bạn trai của cô đâu chứ? Thế nhưng điều kiện này của cô cũng khó quá rồi đấy.”
“Đúng đấy, ai mà chẳng biết Diệp Kế Hùng là thần bài danh tiếng lẫy lừng đã nhiều lần giành được chức vô địch Poker và Blackjack cơ chứ, ở trên bàn đánh bạc, ai có thể thắng được anh ta đây?”
“Giải tán cả đi, chúng ta không có cơ hội đâu... Bình thường đánh bài trên mạng là đã khá lắm rồi...”
Nghe thấy giọng nói truyền đến từ trong đám người, trong ánh mắt của Giang Khuynh Nguyệt bỗng chốc xẹt qua một tia thất vọng, trong số những người này, chẳng lẽ không có lấy một người đàn ông nào có dũng khí để đứng ra hay sao?
Cho dù biết rằng bản thân sẽ thua nhưng cũng có thể lấy hết dũng khí để đứng ra cơ mà, không thử một lần thì sao có thể biết được liệu có được kì tích thiên vị hay không chứ?
Thậm chí cô ta đã trải sẵn đường luôn rồi, những người chia bài, bộ bài, bàn đánh bài được chuẩn bị trước đều là do cô ta đặc biệt sắp xếp mà, chỉ cần có người đứng ra thì sẽ có hi vọng để giành chiến thắng!
Trên mặt Giang Sơn Hải hiện lên một nụ cười khinh thường, ông ta cảm thấy hành động của Giang Khuynh Nguyệt thật là ấu trĩ.
Trên mặt Diệp Kế Hùng thì lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng, đánh bại anh ta ở trên bàn đánh bài? Ha ha...
“Không được để Diệp gia với Giang gia liên hôn, nếu không thì uy danh của Giang Sơn Hải sẽ rất khó có thể lay chuyển! Tôi đi!” Văn Tư Thuận cắn răng nói.
“Sẽ thua đấy!” Tần Đường Ngọc nói với vẻ mặt lo lắng và lắc lắc đầu.