Tuyệt Thế Cường Long

Chương 910:




Thực ra Giang Khuynh Nguyệt muốn gả cho ai thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn cả, thế nhưng hắn thấy Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận đều căng thẳng như thế, hơn nữa hắn cảm thấy lời nói của hai người hình như cũng khá là có lý.
Một khi Giang Sơn Hải thành công liên hôn với Diệp gia của thành phố Kinh Đảo thì danh tiếng của ông ta sẽ càng được nâng cao hơn nữa, chuyện này đối với việc tương lai Tề Đẳng Nhàn sẽ tiếp quản Long Môn Thượng Hải mà nói thì hoàn toàn không phải là chuyện tốt.
Sau khi nghe thấy câu nói này của Tề Đẳng Nhàn, Văn Tư Thuận bỗng chốc ngẩn người một lúc, anh ta nói: “Anh Tề, anh lên á? Cái này... tôi công nhận võ công của anh rất tuyệt vời, nhưng đây là đánh bài chứ không phải đánh đấm!”
Tần Đường Ngọc cảm thấy sợi dây thần kinh không đáng tin kia của Tề Đẳng Nhàn lại nhảy lên nữa rồi, cô ta gượng cười và nói: “Thực ra thì thế nào cũng được, ai lên đều cũng sẽ thua cả thôi, dù sao thì đối thủ cũng là Diệp Kế Hùng cơ mà!”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Diệp Kế Hùng ghê gớm lắm à? Lúc trước khi chơi bài với tôi, anh ta còn suýt chút nữa đã thua mất cả quần lót đấy.”
“Phì!”
Tần Đường Ngọc suýt chút nữa đã hộc máu, liệu hắn có thể viết ra nháp trước khi chém gió được không hả?
Diệp Kế Hùng là thần bài danh tiếng lẫy lừng đó, thần bài đó, thần bài đó! Điều quan trọng phải nói ba lần!
Danh tiếng của người ta có được bằng việc chiến thắng trên bàn đánh bạc có đầy rẫy những cao thủ của các cuộc thi lớn trên toàn thế giới chứ đâu có phải do một cái miệng chém gió ra đâu.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn thực sự có khả năng để chiến thắng Diệp Kế Hùng thì hắn sớm đã tung hoành các sòng bạc và quét sạch bốn phương rồi.
“Hơ...” Văn Tư Thuận nở nụ cười gượng gạo và không nói gì cả.
Mấy vị khách quý ở xung quanh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì đều không nhịn được mà che miệng cười thầm.
“Cái tên chống lưng cho Văn gia này rốt cuộc là ai thế, mặc dù có thể khiến cho chủ nhiệm Hà kính cẩn khép nép với cậu ta nhưng hình như cũng có vẻ rất thích chém gió nhỉ?”
“Thế mà lại nói là khiến cho Diệp Kế Hùng phải thua hết cả quần lót, tôi cũng phục luôn rồi... Chẳng lẽ cậu ta không biết Diệp Kế Hùng vừa mới tiếp tục giành chức vô địch cuộc thi Poker năm nay hay sao?”
“Đâu chỉ có quán quân cuộc thi Poker, người ta còn giành vị trí thứ nhất trong cuộc thi Blackjack và thắng được giải thưởng hai mươi triệu đô la Mỹ kia kìa!”
Danh tiếng của Diệp Kế Hùng trong giới đánh bạc giống như danh tiếng của Châu Nhuận Phát trong các phim đánh bạc vậy, ở trong góc nhìn của người ngoài, bọn họ thực sự là những con người không thể vượt qua được.
Đánh bài với Diệp Kế Hùng á? Đơn thuần chỉ là đang tặng tiền cho người ta mà thôi!
Trong số những người đang có mặt ở đó cũng có không thiếu những người mến mộ Giang Khuynh Nguyệt, thế nhưng lại chẳng có một ai bằng lòng đứng ra cả, đó chính là bởi vì mọi người đều tự mình biết mình và hiểu rất rõ rằng nếu như đi lên đó thì chẳng khác nào đi nộp mạng cả.
Văn Tư Thuận ho khan vài tiếng và nói: “Anh Tề, hay là để tôi lên đi... Dù sao anh cũng là giám đốc tương lai, không tiện ra mặt đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Có gì mà không tiện?”
Văn Tư Thuận nói: “Cho đến bây giờ thì anh vẫn chưa từng chính thức ra mắt, nếu như anh thua bởi Diệp Kế Hùng ở chỗ này thì sẽ không có lợi cho danh tiếng của anh đâu!”
“Đến lúc đó khi anh ra mắt rồi thì mọi người đều sẽ cảm thấy khinh thường anh bởi vì anh đã thua bởi Diệp Kế Hùng và không chịu nghe theo sự dạy dỗ của anh đâu.”
“Hẳn là anh Tề cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy đâu nhỉ?”
“Thay vì để cho anh Tề đi nhận thua thì thà để tôi đi còn hơn.”
Tần Đường Ngọc cũng gật đầu theo và nói: “Cậu Văn nói có lý đấy, anh Tề, thân phận này của anh không thể thua ở đây được, hơn nữa lại còn là thua bởi con rể của Giang Sơn Hải! Chuyện này sẽ gây ra đả kích rất lớn đối với uy danh của anh trong tương lai đấy!”
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, lắc lắc đầu và nói: “Sao hai người biết được rằng tôi chắc chắn sẽ thua chứ?”
“Bởi vì người đó là thần bài mà!” Tần Đường Ngọc không nhịn được mà cằn nhằn một câu.
“Thần bài? Chẳng phải tôi đã nói là lúc trước anh ta đã suýt chút nữa thua mất cả quần lót dưới tay tôi rồi hay sao? Vả lại anh ta cũng nói rồi, trước khi thắng được tôi thì anh ta sẽ mãi mãi không thừa nhận cái danh hiệu thần bài này đâu.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.
“Nói đùa cái gì thế...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.