“Mà Hà phu nhân, mùi hương trên người cô ta không phải của Hà Lỗi, là của một người đàn ông khác.”
“Cho nên, tôi gần như đã có thể khẳng định, người đàn ông đã tiếp xúc với cô ta, tất nhiên sẽ là ông.”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười, nói: “Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Hồng Thiên Đô nghe Tề Đẳng Nhàn nói, thở dài một tiếng.
Advertisement
“Hại người cuối cùng hại mình mà, nếu tôi không muốn trả thù Hà Lỗi, có lẽ cũng sẽ không bị cậu tìm được!”
Tề Đẳng Nhàn lại chỉ cười cười, nói: “Nếu ông không nghĩ tới giết tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không cố chấp với việc đi săn ông như vậy!”
Hồng Thiên Đô không tỏ rõ ý kiến, nói: “Cho dù hôm nay tôi chắc chắn phải chết, nhưng tôi sẽ đánh chết cậu trước.”
Ông đương nhiên biết, Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở chỗ này là có nghĩa gì.
Bởi vì Tề Đẳng Nhàn biết rất rõ bản lĩnh chạy trốn của ông ta.
Để không cho ông ta chạy trốn, chắc chắn đã bố trí tốt tất cả từ trước.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông nói sai rồi, là tôi sẽ đánh chết ông.”
Hồng Thiên Đô cười cười, nói: “Nếu quyền thuật của tôi kHồng Bang cậu, làm ơn đánh chết tôi đi, để tôi rơi vào tay bọn người ghê tởm đó, chi bằng chết ở trong tay cao thủ mà mình đã nhận định.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Đúng là tôi cũng nghĩ như vậy, cao thủ quyền thuật giống như ông, hẳn là nên chết dưới nắm đấm chứ không phải chết ở trong tay chính khách nào đó.”
Hồng Thiên Đô vui vẻ cười to hai tiếng, cảm thấy rất vui vẻ.
“Ngọc Tiểu Long đồng ý cho tôi và cậu một đấu một?” Hồng Thiên Đô hỏi.
Dường như ông ta chưa cần nhìn đã biết, Tề Đẳng Nhàn liên hệ với Ngọc Tiểu Long tới bố trí phòng tuyến, đề phòng ông ta đào tẩu.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Ban đầu không đồng ý, nhưng tôi sai người chĩa súng vào lưng cô ta, ép cô ta phải đồng ý.”
Hồng Thiên Đô nhịn không được cất tiếng cười to, nói: “Ha ha, ha ha ha! Tốt tốt tốt, quả nhiên cậu có khí phách không gì sánh được, tự tin tràn đầy! Tôi thích, tôi vô cùng thích, đáng tiếc chúng ta gặp nhau quá muộn, nếu không, có lẽ có thể trở thành bạn bè.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi rất coi trọng ông, nhưng không có nghĩa là tôi thích ông, ông quá đê
Hai người bước chân nhẹ nhàng, rất nhanh đã đến bãi đất trống trong công viên.
Trong công viên gần như không có vết chân, quanh đây đều đã bị người của Ngọc Tiểu Long phong tỏa, không ai vào được.
Bốn người Lão đồ tể, Dạ Ma, Oán Quỷ, Ngọc Tiểu Long xuất hiện, lần lượt đứng ở bốn phía xung quanh bãi đất trống trong công viên.
Đồng tử Hồng Thiên Đô hơi co rút lại một chút, nói: “Được lắm, đều là cao thủ nhất đẳng… Cậu chắc chắn là một đấu một, không phải đánh hội đồng?”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Lần trước tôi bảo bọn họ đánh hội đồng một tên bổng tử Cao Câu Lê, đó là bởi vì tôi khinh thường nhân phẩm của hắn ta. Nhưng lần này, chúng ta đơn đấu, một đấu một, sẽ không có người ngoài nhúng tay vào.”
Sau khi nói xong lời này, hắn cởi áo khoác của mình ra, sau đó là áo sơ mi.
Thoạt nhìn gầy yếu, nhưng thật ra lại cường tráng, nửa người trên lõa lồ trong không khí, đường cong cơ bắp cũng không khoa trương, nhưng rất chắc nịch, hơn nữa đường cong vô cùng mượt mà.
Đúng lúc này, thang máy xuống đến tầng một, điều này cũng có nghĩa vở kịch chung sống hài hòa giữa hai người tạm thời hạ màn.
Vừa đi ra khỏi tòa tiểu khu, Hồng Thiên Đô liền thấy được cao thủ ẩn nấp ở các nơi, cười nói: “Thật là rất để mắt đến họ Hồng tôi!”
Tề Đẳng Nhàn đi phía trước dẫn đường, nói: “Phía trước có một cái công viên, địa thế không tồi, rất thích hợp giao thủ.”
Hồng Thiên Đô nói: “Nói một câu thật lòng, tôi đã rất lâu không liều mạng với cao thủ thực lực tương tương, hôm nay cậu có thể tìm được tôi, khiến tôi vô cùng hưng phấn!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nhưng cảm xúc lại càng thêm bình tĩnh.
Nếu Tham Lang ở chỗ này, chắc chắn sẽ không rét mà run, bởi vì, Tề Đẳng Nhàn hiện tại, khí chất gần như không khác gì Tề Bất Ngữ lúc giao thủ với Triệu Biện Tử trước đây.