*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Vân Uyển nghe thấy lời này thì trong lòng tất nhiên là vui vẻ hơn gấp bội, một phần cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật là hào phóng khi không hề quan tâm đến chút quyền lực này, một phần cảm thấy hắn coi trọng mình nên mới bằng lòng giúp Tống Chí Mai một tay.
Không bao lâu sau, Tống Chí Mai đi ra khỏi phòng bếp, công việc sau đó đều giao lại cho Vi Họa Mi.
Tống Chí Mai cười nói: “Vân Uyển, dạo này con gầy quá rồi đấy, phải ăn nhiều thịt vào mới được.”
Lý Vân Uyển lườm bà một cái, trong cuộc đời này của bạn sẽ luôn có một người chê bạn ăn không đủ nhiều, đó chính là mẹ của bạn.
“Tiểu Tề, chúng ta đã gặp nhau từ lâu rồi, cháu cũng không nói sẽ đến đây thăm ta, có chút không phải đó nha.” Tống Chí Mai nói.
“Dì Tống, không phải cháu đang đợi để đến cùng với Vân Uyển hay sao?” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Lúc trước hắn và Tống Chí Mai đã từng có xích mích, tuy rằng hiện tại đều đã tan thành mây khói, nhưng nếu một mình đến thăm thì vẫn khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xấu hổ nhỉ?
Lý Vân Uyển hỏi: “Mẹ, lát nữa có khách gì thế?”
Advertisement
Tống Chí Mai nói: “Là khách quý đến từ nước Kiệt Bành, đến để bàn chút chuyện hợp tác với mẹ.”
Tề Đẳng Nhàn nghe đến đây thì bỗng chốc ngẩn người, đến từ nước Kiệt Bành? Chắc không phải là đám người Nham Toái Lưu đâu nhỉ!
Nham Toái Lưu hình như vẫn luôn cố chấp muốn nhúng tay vào Long Môn Thượng Hải, bọn họ không thể tìm được lỗ hổng ở Văn gia nên đã đi vòng tới bên Tống Chí Mai à?
Lần trước Oán Quỷ đánh bay Thượng Tuyền Tinh Vũ, anh ta nói sẽ mời Liễu Tông Nham Toái đến để báo thù, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đâu, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tề Đẳng Nhàn đang định hỏi thêm một câu thì Vi Họa Mi đã bưng hai món ăn cuối cùng lên bàn và cười nói: “Đại công cáo thành, lát nữa người đến thì chúng ta cùng ăn cơm đi!”
Lý Vân Uyển cũng chỉ thuận miệng hỏi Tống Chí Mai một câu mà thôi, cô ấy hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây cho nên cũng không nói gì nữa, chỉ cảm thấy mẹ mình cũng thật là lợi hại, thế mà còn kết bạn với người của nước Kiệt Bành nữa.
“Bing boong!”
Chuông cửa reo lên.
Vi Họa Mi vội vàng đi ra mở cửa, sau đó chào hỏi: “Chào hai người, anh Thượng Tuyền, sư phụ Liễu Tông!”
Hai người ở ngoài cửa chính là Thượng Tuyền Tinh Vũ còn đang băng bó trên tay và Liễu Tông Nham Toái ăn mặc thoải mái.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời của Vi Họa Mi thì liếc mắt ra ngoài cửa và nheo mắt lại, đúng thật là người của Nham Toái Lưu!
Sau đó, ánh mắt của hắn khóa chặt trên người Liễu Tông Nham Toái, người đàn ông trung niên này có hơi thở trầm tĩnh, xương nắm tay đã bị mài nhẵn, huyệt thái dương hơi có nhô lên, bước đi mang theo lực đàn hồi, vừa nhìn đã biết là một đại cao thủ cấp bậc tông sư!
“Người này chính là người sáng lập ra Nham Toái Lưu, Liễu Tông Nham Toái?!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn đã đoán ra được hơn nửa.
Thượng Tuyền Tinh Vũ vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt ngay lập tức thay đổi và nói với vẻ bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
Tống Chí Mai ngẩn người một lúc rồi nói: “Anh Thượng Tuyền quen biết con rể của tôi à?”
Thượng Tuyền Tinh Vũ nghe thấy Tề Đẳng Nhàn là con rể của Tống Chí Mai thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, anh ta quay đầu nhìn Liễu Tông Nham Toái và nói: “Sư phụ, chính là cái tên này đã phá hỏng chuyện của chúng ta, Miyazaki Shinzo cũng là hắn ta gọi đến đấy!”
Liễu Tông Nham Toái bình tĩnh gật đầu, nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái rồi tỏ ra thờ ơ.
Chỉ cảm thấy cậu trai trẻ này khí huyết lâng lâng, hô hấp không ổn định, lực tim đập yếu, mặc dù có chút nền tảng võ công, nhưng không phải cao thủ gì cả, hơn nữa, quá nửa là đã bị tửu sắc rút cạn cơ thể.
Chẳng trách ông ta lại nghĩ như thế, dù sao trên người Tề Đẳng Nhàn vẫn còn có vết thương, vả lại Lý Vân Uyển ngồi bên cạnh lại xuất sắc đến như vậy, đôi chân dài mặc quần tất màu đen kia là thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng nhịn không được mà muốn nhìn thêm vài cái.
“Chẳng lẽ anh Thượng Tuyền đã từng có xích mích với con rể của tôi sao? Ha ha, có cũng không sao cả, hôm nay mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm là không sao nữa rồi.” Tống Chí Mai đứng dậy một cách khí phách và nói.
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười với Liễu Tông Nham Toái một cái, không ngờ rằng vị đại tông sư này lại trực tiếp ngoảnh mặt đi và không thèm nhìn hắn lấy một cái, dường như là hoàn toàn không thèm đặt hắn vào trong mắt.
Lý Vân Uyển nhịn không được mà khẽ giọng hỏi: “Anh đã từng có xích mích với hai người Kiệt Bành này à?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Có chút chuyện nhỏ thôi, không cần để ý, xem xem bọn họ có ý đồ gì rồi nói sau.”
Thượng Tuyền Tinh Vũ còn đang định nói gì đó, Liễu Tông Nham Toái lại đưa tay ra ấn vai anh ta và nói: “Ngồi xuống ăn cơm trước đã!”
Sắc mặt của Thượng Tuyền Tinh Vũ cứng đờ, đặt những món quà đang xách ở tay còn lại xuống và không nói gì nữa.
Vi Họa Mi lại không khỏi cau mày, không ngờ rằng hai đối tác làm ăn quan trọng trong tương lai này lại đã từng có xích mích với Tề Đẳng Nhàn, mong rằng sẽ không làm hỏng chuyện...
Tống Chí Mai muốn bước lên vị trí giám đốc của Long Môn Thượng Hải, chỉ dựa vào chút sức mạnh của bản thân thì vẫn chưa đủ mà phải dựa vào ngoại lực nữa, mà Nham Toái Lưu chắc chắn chính là một trong những ngoại lực tốt nhất.